Chương 688: Kế công tâm 4
Hoàng Tường Kiệt dùng sức nuốt khan, trong khoang miệng lại chỉ có không khí khô khốc.
Hồi tưởng lại cơ thể khom xuống, co rúm lại, những vết bầm tím và vết thương trên làn da lộ ra bên ngoài của Vi Niệm Doanh trong một thoáng vừa rồi đó…
Vẻ mặt của anh ta hơi run lên trông như muốn cười, khóe miệng kéo sang hai bên nhưng cuối cùng vẫn không thể kéo ra được độ cong hướng lên, mà là mím phẳng sang hai bên, giống như một tên hề với vẻ mặt dần dữ tợn.
Đột nhiên lại có một cô gái tiến vào trong phạm vi tầm nhìn, lồng ngực anh ta căng chặt, lại phát hiện ra cũng không phải Vi Niệm Doanh mà là nữ tổ trưởng đã từng tới phòng thẩm vấn trước đó.
Hình như cô đang nói chuyện với người nào đó, hơi cúi người, trông vô cùng kiên nhẫn. Sau khi nói vài câu, đột nhiên cô quay đầu nhìn về phía anh ta, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
Con điếm đó đang nói gì với cảnh sát?
Anh ta chợt siết chặt hai nắm đấm lại.
“Ngồi yên!” Cảnh sát Đàm ngồi đối diện chợt vỗ một cái lên bàn.
Hoàng Tường Kiệt theo bản năng ngồi về vị trí cũ, vẻ mặt vừa rồi còn dữ tợn cũng trong nháy mắt bị đánh tan, tức giận đi về một phía cực đoan khác, biến thành sợ hãi vô cùng vô tận.
Anh ta dường như đột nhiên ý thức được tình cảnh của mình, không đánh được ả đàn bà đó nữa, anh ta cũng không còn cách nào khống chế được ả đàn bà đó, bây giờ anh ta đã không thể khống chế được bất cứ chuyện gì nữa rồi…
Nữ thám tử trưởng đứng bên ngoài nói chuyện với Vi Niệm Doanh cũng bị kinh động, dừng cuộc đối thoại lại, sau khi đứng thẳng người, cô nhìn thẳng vào anh ta với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó quay đầu dặn dò một vị thám tử nam có gương mặt ôn hòa vài câu rồi sải bước đi về phía anh ta.
Mỗi một bước đi, vẻ mặt của cô càng nghiêm túc hơn một phần, độ cong ở khóe miệng cũng ngày càng ngày lạnh lùng, cằm bạnh ra, mang tới cho người một loại cảm giác cứng rắn giống như sắt thép không thể động vào.
Đôi giày da dưới chân cô giẫm vững vàng xuống nền nhà, tiếng va chạm phát ra càng lúc càng gần cũng càng lúc càng lớn.
Mấy âm thanh này bổ vào lồng ngực của Hoàng Tường Kiệt, dần dần khiến anh ta cảm thấy khó thở.
[Sợ hãi!]
…
“Cạch!” Cửa phòng thẩm vấn đóng lại, toàn bộ mọi thứ bên ngoài đều bị ngăn trở.
Tất cả những chuyện đang xảy ra bên ngoài phòng thẩm vấn và cả những chuyện sắp xảy ra bắt đầu tra tấn nội tâm đã dần dần sụp đổ của Hoàng Tường Kiệt một cách vô hạn.
Nỗi sợ hãi, ngờ vực, lo lắng, hoang mang… mang tới từ việc ở một mình trong thời gian dài trong nháy mắt tăng vụt đến cực điểm.
Giống như một tiếng “rầm” vang lên bên tai tất cả mọi người, cái lồng phòng thủ trong lòng Hoàng Tường Kiệt đã hoàn toàn sụp đổ.
Trong nháy mắt Dịch Gia Di ngồi xuống, đột nhiên anh ta ôm mặt, khóc rất dữ dội.
“Tôi cũng không muốn… bọn họ đều là người tốt… tôi là súc… súc sinh… đều tại tôi cả… cô rất tốt với tôi… nói sau này sẽ để lại cửa tiệm cho tôi… hu hu, nhưng tại sao cô… không được… tại sao… đều là lỗi của tôi…”
Dưới lớp vỏ hung ác và tàn bạo giả dối chính là linh hồn yếu ớt không chịu nổi một kích nhất.
Dịch Gia Di quay đầu gật đầu với Tam Phúc, vì thế các thám tử không đợi Hoàng Tường Kiệt trút hết và giải tỏa xong tâm trạng, vào một khắc anh ta khóc lóc đó đã bắt đầu thẩm vấn.
“Anh đã ra tay sát hại thầy Vi Ân Cường của mình vào thời điểm nào?”
“Tối ngày mười sáu… sau khi tan làm, đại khái... hơn mười một giờ…”
“Ở vị trí nào, sử dụng hung khí gì?”
“Sau bếp… bên bồn rửa rau, lúc tấn công dùng dao chặt xương… hoặc là dao phay… là thầy muốn đánh tôi trước… tôi cũng không muốn…”
Câu hỏi của Tam Phúc đơn giản, thô bạo, súc tích, câu này nối tiếp câu kia, bóc tách từng lớp thời gian, địa điểm, hung khí, quá trình, động cơ gây án của vụ án.
Mỗi một chi tiết tái hiện lại tình tiết vụ án đều được hỏi đến, cho dù sau khi tâm trạng của Hoàng Tường Kiệt ổn định có phản cung cũng không có cách nào giải thích được tại sao mình lại biết nhiều thông tin mà chỉ có phía cảnh sát mới biết, thậm chí đến ngay cả cảnh sát cũng không dám chắc chắn đến chi tiết như vậy.
Tất cả cuối cùng cũng thành kết cục đã định, toàn bộ bằng chứng cần thiết đưa Hoàng Tường Kiệt lên tòa đều đã có trong tay.
Dịch Gia Di thở phào một hơi nhẹ nhõm, đứng dậy lặng lẽ rời khỏi phòng thẩm vấn.
…