Chương 689: Kế công tâm 5
Du Triệu Hoa dẫn đội đặc biệt qua đây vây xem quá trình thẩm vấn nhìn thấy Dịch Gia Di dẫn một vị sư tỷ đã hóa trang và Gary, Tony diễn một màn kịch nửa che nửa đậy ngoài cửa, và Hoàng Tường Kiệt bên trong phòng thẩm vấn đã trúng chiêu.
“…” Du Triệu Hoa.
Sự đặc sắc mà anh ta mong đợi vẫn chưa xuất hiện, Dịch Gia Di hoàn toàn không phí nước bọt, các thám tử hoàn toàn không dùng đến kỹ thuật thẩm vấn gì cả, sao hung thủ đột nhiên lại bật khóc, sau đó không còn một mực chống cự nữa mà trực tiếp khai nhận?
Anh ta quay đầu liếc mắt nhìn Tannen vừa mới lấy sổ ghi chép ra còn chưa ghi được gì cả, hai người đối diện tầm mắt với nhau, Du Triệu Hoa không hiểu ánh mắt của Tannen, ngược lại Tannen lại hiểu ý của tổ trưởng Du.
Lúc này, Dịch Gia Di bước ra khỏi phòng thẩm vấn, quay đầu nhìn thấy mọi người vây quanh bên ngoài cửa sổ phòng thẩm vấn, cô cười yếu ớt coi như chào hỏi, sau đó xoay mũi chân về hướng khác, muốn rời đi.
“Này! Sao lại thu phục dễ dàng như vậy? Tôi còn đang đợi xem cô tái hiện lại tình tiết vụ án cho hung thủ nữa mà.” Du Triệu Hoa buông tay.
“Chỉ cần nắm giữ tâm lý của hung thủ cũng không cần lãng phí sức lực thẩm vấn nữa.” Nụ cười của Dịch Gia Di trông yếu ớt hơn, cô gật nhẹ đầu, không muốn nói chuyện thêm nữa mà quay đầu đi vào hành lang vắng vẻ.
Người tăng ca ở cục cảnh sát cũng đã rất ít rồi, vị sư tỷ trước đó giúp đỡ đã bỏ lớp trang điểm và quay về tổ phòng chấm mại dâm, một tầng lầu này trở nên trống trải, ngoại trừ phía phòng thẩm vấn còn sáng đèn thì những văn phòng khác đã biến thành không gian tối đen.
Dịch Gia Di thuận theo hành lang tiến lên, băng qua những căn phòng trở nên lạnh lẽo và trống không vì thiếu nhân khí này, cô quay đầu nhìn về một bên khác, không biết từ khi nào mà đèn neon đã tắt hơn phân nửa.
Đường phố náo nhiệt và sáng sủa ban ngày đã biến thành những con rắn đen, chiếm cứ trong khu rừng sắt thép này. Những ánh đèn màu vụn vặt chưa tắt kia giống như mắt của con rắn đen, lập lòe u quang. Thi thoảng một dải sương lượn qua che phủ những ánh sáng ảm đạm này, mơ hồ giống như tia sáng trong mắt rắn lóe lên.
Dịch Gia Di không dám đối diện quá lâu với những ánh sáng tối tăm và bí hiểm đó, sợ bị hút vào trong đó, từ đó lạc đường.
…
Trong khu công cộng của phòng thẩm vấn, Du Triệu Hoa nhìn bóng lưng ở trong phòng thẩm vấn còn uy phong lẫm liệt mà khi rời đi lại mệt mỏi không có sức lực của tổ trưởng nữ, đột nhiên thở ra một hơi thật dài.
Anh ta quay đầu liếc mắt nhìn các thám tử viên nhà mình, người nào cũng thức đêm đến mức mặt bóng dầu, tóc bết dính vào da đầu, trông có vẻ cũng không được rậm cho lắm.
Tâm trạng phức tạp quá.
Anh ta phất tay, dẫn đội rời khỏi phòng thẩm vấn, vù vù đi tới rồi lại vù vù rời đi.
Về đến khu văn phòng tổ trọng án, lúc băng qua văn phòng của Wagner, Du Triệu Hoa nhất thời nổi hứng, gõ cửa phòng anh ta.
Giám sát mới của tổ B ngẩng đầu lên phía sau bàn làm việc, Du Triệu Hoa đẩy cửa, dựa lên cánh cửa, không tính đi vào mà chỉ nhẹ giọng nói: “Anh sẽ thọ hơn chúng tôi.”
Nếu có đồng đội đáng tin ra trận giết địch cho anh, che mưa chắn gió cho anh, làm sao có thể không sống thọ được?
Nói xong lời này, Du Triệu Hoa kính chào Wagner một cái rồi lại giống như lúc tới, đột ngột rời đi.
Chỉ để Wagner nhìn cửa văn phòng đã đóng chặt với vẻ nghi ngờ.
…
Sau một tiếng, cuộc thẩm vấn kết thúc, ghi chép đã có đủ.
Wagner cũng đã chuẩn bị ổn thỏa xong quy trình, chỉ đợi ngày mai sau khi đi làm sẽ lập tức trình lên.
Một đám thám tử đầu óc quay cuồng, đều từ thám tử khôn khéo biến thành tên ngốc trì độn. Cũng may lúc này tình tiết vụ án đã đến hồi kết thúc, mọi người không cần khôn ngoan tài cán thêm nữa, chỉ cần chống đỡ cơn mệt mỏi và niềm vui vì phá được án, trở về nhà ngủ một giấc đã đời là được.
Chậm chạp mặc áo gió, quấn khăn quàng cổ lên, tìm được chìa khóa nhà, cầm lấy ví tiền rồi lục tục kéo nhau rời khỏi văn phòng.
Đợi khi mọi người đi ra khỏi cổng lớn của cục cảnh sát hết, Wagner quay về phía bãi đỗ xe đột nhiên phát hiện ra tất cả mọi người đều đứng trên bậc thềm ở cổng cục cảnh sát bất động, người nào cũng nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ chờ mong, giống như năm chú chó bị bỏ rơi vậy.
Nhìn kỹ lại, vào đêm tối mát mẻ vắng lặng như thế, trên dưới bậc thềm lại có vài người đứng lộn xộn, đều nhìn thẳng vào bạn, cảm giác cứ quỷ khí dày đặc thế nào.
Có ý gì?