Chương 690: Vẫn đang tiến hành phụ đạo tâm lý sao
Bọn họ đều đứng đó nhìn anh ta làm gì?
“Sir, nhà anh ở chỗ nào?” Người đầu tiên mở miệng là Lưu Gia Minh.
“Tiêm Sa Chủy.” Wagner nhướng mày trả lời thành thật.
“Vừa hay thuận đường, tiễn chúng tôi với, giờ này bắt taxi cũng không dễ gì.” Lưu Gia Minh cười hơi yếu ớt, có chút đáng thương.
“… OK.”
Sau vài phút chạy băng băng trên đường.
Wagner lần lượt hỏi địa chỉ của mọi người, sau đó chửi thầm mẹ nó trong lòng.
Đây là thuận đường của các cậu ấy hả? Thuận đường ở nước nào ấy chứ?
Các cậu đang vẽ vòng tròn lên bản đồ thì có!
Tiễn năm người xong có thể lượn một vòng qua Thâm Thủy Phụ, Vượng Giác, thành phố Cửu Long, Hồng Khám, Tiêm Sa Chủy!
Anh ta đang đi tiễn người sao?
Anh ta là đi một chuyến du lịch đêm tới nam bắc Tân Giới, đông tây Cửu Long thì đúng hơn…
…
Xe của Wagner lái rất vững, nhưng chậm hơn Phương Trấn Nhạc lái gấp mười lần.
Trên đường, chiếc xe chạy đi một cách có quy củ, cho dù trên phố không có chiếc xe nào khác nhưng vẫn tuân thủ luật giao thông và tốc độ giới hạn trăm phần trăm.
Các thám tử trên xe ngoại trừ Từ Thiếu Uy vẫn luôn chống má nhìn ra ngoài cửa sổ ra thì những người khác đều đã co người lại chợp mắt một lúc. Dịch Gia Di là người ngủ ngắn nhất vì trong đoạn đường tiễn người ngắn nhất mà Wagner tính toán, cô là trạm đầu tiên.
Xe hơi vòng vèo đến cuối cùng chỉ còn lại hai người Wagner và Từ Thiếu Uy.
Khi đợi đèn đỏ, Wagner nhìn qua gương chiếu hậu, quan sát gương mặt của Từ Thiếu Uy.
Thanh niên thường xuyên bị báo cáo này, quai hàm từ đầu đến cuối luôn căng ra những đường nét lạnh lùng giống như đề phòng tất cả mọi người vậy, dường như đã mềm hóa đi.
“Hôm nay không tùy tiện dùng súng, càng không nổ súng.” Đột nhiên Wagner mở miệng.
“Đúng vậy thưa sir.” Từ Thiếu Uy thu lại tầm nhìn, ngược lại nói: “Đã là hôm qua rồi thưa sir.”
“Vẫn đang tiến hành phụ đạo tâm lý sao?” Wagner lại hỏi.
“Thời gian gần đây biểu hiện rất tốt, đã không cần tới nữa, chỉ là sau khi nổ súng vào lần trước phải kiểm tra và trao đổi tâm lý, tất cả đều bình thường, thưa sir.” Từ Thiếu Uy ngồi thẳng người, trả lời câu hỏi một cách có nề nếp.
“Ừm.” Wagner gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Từ Thiếu Uy cũng giữ im lặng.
Bầu không khí lúng túng duy trì đến khi Từ Thiếu Uy xuống xe, hai người tạm biệt nhau một cách cứng ngắc lại khách sáo, Wagner đảo vô lăng về bên phải, lái xe vào đường lớn, nhấn chân ga quay đầu rời khỏi tầm mắt của Từ Thiếu Uy.
Hai tay nhét trong túi quần vẫn luôn siết thành nắm đấm của thanh niên cuối cùng cũng buông lỏng.
Tối nay đã định trước là một đêm mất ngủ của vài người.
Điều kỳ lạ là các thám tử cho rằng mình chắc chắn có thể ngủ một giấc ngon, nhưng sau khi nằm xuống gối lại trằn trọc mãi, khó đi vào giấc ngủ.
Dịch Gia Di mặc một cái áo hoodie có mũ, cô đội mũ lên đầu, nằm thẳng, trùm mũ xuống kéo chặt lại, chỉ để lộ mỗi lỗ mũi.
Đây là tư thế khiến cô cảm thấy an toàn nhất sau khi xem xong phim kinh dị lúc nhỏ, giống như một đứa bé trong tã bọc, có mẹ bảo vệ vậy.
Nhưng đến hôm nay nó lại không có hiệu quả nữa.
Khi người bận rộn luôn bỏ qua rất nhiều cảm xúc, đến lúc không bận nữa đột nhiên có phần lớn thời gian để nghiền ngẫm tất cả mọi thứ, những thứ bị bỏ qua đều sẽ tìm về.
Sợ mình lăn qua lăn lại giống bánh nướng áp chảo sẽ quấy rầy em gái ngủ nên Dịch Gia Di dứt khoát lén lút dậy, quấn cái chăn nhỏ một mình đi tới phòng khách.
Cô ngồi co người trên sô pha, ngây người rất lâu rồi lại quay đầu nhìn về phía điện thoại bàn đặt trên cái bàn nhỏ bên cạnh.
Bây giờ ở London là hơn sáu giờ chiều, anh Nhạc đang ăn cơm tối, hay là vừa mới ăn cơm tối xong?
Trước đây khi làm việc luôn có một người có thể cùng chia sẻ toàn bộ tâm trạng, đột nhiên không thể nữa, vậy mà lại cảm thấy giống như bên người sụp mất một khối.
Không do dự thêm nữa, cô nhấn số điện thoại mà anh Nhạc để lại cho mọi người, còn chưa kịp nổi lên tâm trạng như thấp thỏm thì một chuỗi âm đường dây bận đã kéo đến trước mắt cô.
Lặng lẽ cúp máy, lại tiếp tục lặng lẽ ngây người, cố gắng đấu tranh với tất cả những thứ không muốn nghĩ lại đó.
…
Trên con phố bên ngoài cửa sổ khách sạn, một cô gái đeo kính râm hình trái tim, đi tất chân màu đen hoặc là tất lưới, có một mái tóc xoăn bồng bềnh hoặc tóc xoăn ngắn như con trai nói cười vui vẻ đi lướt qua vai một người đàn ông lịch lãm đội mũ phớt, khoác áo măng tô, lọt vào trong sương mù lạnh mông lung, chỉ để lại một tràng tiếng cười và giọng London mơ hồ không rõ.