Chương 691: Ngủ ngon một giấc 1
Hóa ra không phải là tiếng hít thở và tiếng tim đập của đối phương mà toàn là của cô cả.
Trong đầu Phương Trấn Nhạc chỉ lóe lên một suy nghĩ “cái kính đó rất thú vị, mua một cặp cho Thập Nhất đi… làm quà cho Gia Như cũng không tồi” sau đó thu lại tầm mắt.
Làm xong chuyện ngày hôm nay đã đến giờ này rồi, ở Hương Giang chắc là khoảng hai giờ sáng.
Đã đồng ý sẽ gọi điện cho người nào đó nhưng giờ này khó tránh khỏi sẽ quấy nhiễu giấc mộng của người ta.
Anh chỉ chần chừ trước điện thoại hai giây rồi cầm ống nghe lên, không hề do dự mà nhấn máy.
Nếu đã đồng ý với người khác, đứng ở góc độ của anh nhất định phải giữ lời hứa.
Sau hai tiếng âm đợi đầu bên kia đã nhận máy, Phương Trấn Nhạc biết cuộc gọi này của mình gọi đúng rồi, người đã hẹn trước cũng đang đợi anh.
“Muộn như vậy rồi vẫn chưa ngủ sao?” Anh nhanh chóng mở miệng.
“A, sir Phương, đang học tiếng Anh đây, khó thuộc quá, tôi mới học được mười từ vựng bắt đầu bằng âm B thôi, quay đầu lại đã quên mất từ bắt đầu bằng âm A rồi.” Trong điện thoại truyền ra giọng trầm thấp và hàm hậu của đàn ông, chỉ từ giọng nói này đã có thể nghe ra được người này chắc chắn sở hữu thể hình vô cùng cường tráng.
“Tôi đã báo danh lớp Muay Thái cho cậu rồi, cũng đã trao đổi rõ ràng với đối phương, trưa và tối mỗi ngày cậu tranh thủ bớt ra một tiếng là được. Bên đó anh ta cũng sẽ tiếp đón cậu bất cứ lúc nào, có thể sắp xếp lớp cho cậu mọi lúc.” Phương Trấn Nhạc khẽ cười một tiếng, cũng không tiếp lời đối phương.
“Tôi biết rồi, cảm ơn sir Phương.” Giọng nói hàm hậu đáp lời một cách vô cùng lễ phép, sau đó lại hỏi: “Ngày mai tôi tới Dịch Ký giúp đỡ, nghe nói có thể ăn tiệc toàn cua, ồ, sir Phương có chuyện gì cần tôi làm hộ không?”
“Không có, cậu cứ làm việc của cậu là được. Mỗi ngày đều nghiêm túc tới lớp học đêm đấy chứ? Cảm giác tiến độ thế nào? Có theo kịp không?”
“Ngày nào cũng đi, cũng… cũng coi như theo kịp.”
“Không sao, chăm chỉ học là được. Căn bản của cậu không vững, cứ từ từ đi.” Tốc độ nói của Phương Trấn Nhạc giảm dần, vô cùng có ý trấn an.
“Sir Phương yên tâm, anh đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi nhất định sẽ chăm chỉ.”
“Ừm, vậy thì tốt, đã không còn sớm nữa, cậu cũng nghỉ ngơi đi.” Phương Trấn Nhạc nhìn giờ.
“Good night, sir Phương.” Giọng nói hàm hậu dùng tiếng Anh không được chuẩn cho lắm tạm biệt Phương Trấn Nhạc, ngược lại cũng không cảm thấy xấu hổ gì mà còn đắc ý vô cùng.
Phương Trấn Nhạc cũng nói “bye bye”, anh cúp máy, một bên khác của đại dương cũng cúp máy, tay cầm quyển sách tiếng Anh, rõ ràng người đặt ống nghe xuống máy bàn chính là người may mắn sống sót Tần Tiểu Lỗi trong vụ án thợ săn hoa hồng giết người liên hoàn.
…
Ngồi bên máy bàn vài giây, Phương Trấn Nhạc hít một hơi thật sâu rồi lại cầm ống nghe lên.
Cho dù cuộc điện thoại thứ hai có quấy rầy người khác cũng phải gọi, được một giọng nữ hơi khàn nghe máy. Lần này, tốc độ nghe máy còn nhanh hơn cả Tần Tiểu Lỗi, giống như vẫn luôn trực bên ống nghe vậy.
“Vẫn chưa ngủ?” Phương Trấn Nhạc biết cô nghe ra được giọng của mình nên cũng không chào hỏi nhiều.
“Anh Nhạc, anh đã ăn cơm chưa?” Dịch Gia Di chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt, đột nhiên cảm giác được một loại… ăn ý ngầm như thể hai người đã hẹn trước sẽ gọi cuộc gọi này vậy.
“Vẫn chưa, nhưng không gấp.” Anh cũng không muốn nói nhiều về mình, cơ thể chìm vào trong chiếc ghế sô pha kẻ caro, anh hỏi với vẻ quan tâm: “Nghe nói có vụ án mới, cô vẫn ổn chứ?”
Chỉ vài câu đơn giản, là người vẫn luôn chăm sóc cô, chưa bao giờ quên quan tâm.
Dịch Gia Di nắm ống nghe, im lặng rất lâu.
Đại khái anh Nhạc là một bậc thầy lấy nước mắt chuyên nghiệp, chuyên dụ người khóc đi.
Cũng may, bóng tối đã che giấu tất cả, cô cũng không cần phải xấu hổ.
Sau mười mấy giây, cô xoa mũi, gật đầu đáp: “Cũng được, anh Nhạc, chúng tôi đã phá án trong vòng hai mươi tư tiếng. Tố chất tâm lý của hung thủ rất kém, dọa một chút đã khai ngay rồi.”
“Người nhạy cảm, cảm giác đối với thế giới này quá mức mãnh liệt, không khuyên nhủ bản thân trở thành người trí tuệ thì cũng sẽ nghẹn thành ma. Tương tự như vậy, cảm giác được sức mạnh thì đương nhiên nỗi sợ cũng lớn.” Giọng nói của Phương Trấn Nhạc từ đầu đến cuối đều trầm thấp, tốc độ nói vẫn luôn ôn hòa, cho dù là đang làm công việc gì cũng luôn có khả năng trấn an lòng người.
“Lãnh đạo mới thế nào? Ngày đầu tiên ở chung vẫn được chứ? Anh ta không làm xằng làm bậy đâu nhỉ?” Phương Trấn Nhạc nhướng mày.