Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 692 - Chương 692 - Ngủ Ngon Một Giấc 2

Chương 692 - Ngủ ngon một giấc 2
Chương 692 - Ngủ ngon một giấc 2

Chương 692: Ngủ ngon một giấc 2

“Con người của giám sát Wagner rất nghiêm túc nhưng không xấu, đối xử với chúng tôi rất tốt, sau khi tan làm còn lần lượt tiễn chúng tôi về nhà.” Ngày đầu tiên Dịch Gia Di đi nhà trẻ về nhà, giống như đứa trẻ báo cáo tất cả những gì đã thấy và nghe cho phụ huynh.

Nói xong vài chuyện xảy ra với Wagner, cô nghiền ngẫm, cuối cùng vẫn không quên bổ sung: “Chẳng qua, còn lâu mới tốt bằng anh Nhạc.”

“Thế còn được.” Giọng nói của Phương Trấn Nhạc vô cùng đứng đắn.

“Ha ha.” Cuối cùng Dịch Gia Di cũng cười.

Chủ đề thoải mái giống như nói chuyện phiếm được một lúc lâu, lại chớp mắt cái đã kết thúc.

Gọi điện rất khác với ở chung trong một văn phòng, một khi đôi bên không nói nữa, một loại thừa số mờ ám sẽ bắt đầu bành trướng ra, khiến người mặt đỏ tai hồng, cổ họng căng thẳng, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng rực. Cho dù trong ống nghe rõ ràng không có tiếng nhưng giống như có thể nghe được tiếng hít thở và tiếng tim đập của đối phương, phù phù và thịch thịch lớn như vậy, nhanh như thế…

Hóa ra không phải tiếng hít thở và tiếng tim đập của đối phương, mà toàn là của cô cả.

Đầu óc thông minh của Dịch Gia Di xoay chuyển thật nhanh, không muốn cúp máy thì phải cố hết toàn bộ sức lực nghĩ ra chủ đề cần nói, hoặc là chuyện vô cùng thú vị có thể nói qua nói lại.

Nhưng còn chưa đợi cô nghĩ ra thì Phương Trấn Nhạc đã thay thế.

Anh giống như đã chuẩn bị từ trước, tốc độ nói ổn định, câu từ rõ ràng: “Trong lớp học hôm nay, giáo viên có chia sẻ một vụ hung án xảy ra tại thị trấn nhỏ ở nước Anh. Tôi nghe mà thấy rất hứng thú, chuyên ngành tâm lý học tội phạm là sở học của Tannen, và cô cũng có thiên phú hơn người ở phương diện này, thật sự rất có ý nghĩa đối với quá trình điều tra phá án và ngăn chặn tội phạm.

Gần đây Tannen thường chạy tới nhà tù Stanley để tìm hiểu tội phạm bị giam giữ. Có thời gian rảnh cô cũng có thể đi cùng anh ta, quan sát nhiều, học hỏi nhiều, lý giải nhiều, nhất định sẽ trở nên mạnh hơn.

Có lẽ nó có thể trở thành sức cạnh tranh chính của cô, trong cục cảnh sát tương lai, Thập Nhất, rất có triển vọng.”

Đôi mắt của Dịch Gia Di trừng to, sự mập mờ tản đi nhưng hơi ấm thì vẫn còn, đều vì hai chữ “tương lai” này.

“Tôi hiểu rồi, anh Nhạc, tôi sẽ đi.” Dịch Gia Di ngồi thẳng người, dùng sức gật đầu.

Đột nhiên cửa phòng của Gia Tuấn và anh cả bị đẩy ra, cô tưởng mình làm ồn đến người khác, vừa định xin lỗi thì thấy Gia Tuấn mặc đồ ngủ, dụi mắt, cũng không liếc mắt nhìn cô lấy một cái nào mà mơ mơ màng màng đi thẳng vào nhà vệ sinh.

“Sao vậy?” Phương Trấn Nhạc hỏi.

“Gia Tuấn dậy đi vệ sinh.” Dịch Gia Di buồn cười: “Làm tôi hết hồn.”

Chưa đến một lúc, Tiểu Gia Tuấn đã đẩy cửa, liếc mắt nhìn cô một cái, đột nhiên quay đầu vòng vào nhà bếp.

Leng keng loong coong vài cái rồi bưng một cái cốc nhỏ ra, đặt trong tay Dịch Gia Di, gật đầu với cô rồi lại dụi mắt quay về phòng ngủ.

“Sao thế?” Phương Trấn Nhạc lại hỏi.

“Gia Tuấn pha một cốc nước mật ong cho tôi.” Dịch Gia Di bưng cốc nước, nhấp nhẹ một hớp, chỉ thấy ấm áp và ngọt ngào.

“Lại có lợi cho thức đêm.” Phương Trấn Nhạc nói.

“Ừm.” Trong lòng cũng ấm áp và ngọt ngào hơn.

“Chia sẻ với cô một chút về vụ án ở thị trấn nhỏ nước Anh nhé.” Anh nói.

“Được.” Dịch Gia Di tách một cái mở đèn bàn lên, chạy đi lấy sổ ghi chép trong túi của mình, mở ra đặt trên đùi: “Anh Nhạc, anh nói đi.”

“Một buổi sáng sương mù dày đặc, ông chủ tiệm bánh mì nói đã hai ngày rồi nhân viên mà ông ta đã thuê không tới, cũng không gọi điện xin nghỉ. Thám tử trưởng tới tiệm bánh mì ngửi thấy có mùi không đúng, lại hỏi một chút về tình hình, sau đó cầm bánh mì lên vừa gặm vừa vòng vào trong ngõ nhỏ ở đường bên cạnh, đi tìm nhân viên tiệm bánh mì hiện đang thuê nhà ở đây.

Đó là một người mẹ đơn thân sáu năm trước ôm một đứa con trai còn bọc tã của mình tới thị trấn nhỏ, là một người phụ nữ không giỏi ăn nói, lông mày và tóc đều rất ít, thoạt nhìn rất nhu mì.

Thám tử trưởng gõ cửa lại không có ai đáp lời, trời đã sáng nhưng vẫn chưa có khói bếp, cũng không có sức sống.

Bình Luận (0)
Comment