Chương 695: Hôm đó mưa rất to 1
Cuối cùng cũng đợi được ngày mở phiên tòa [Vụ án giết người trong quán ăn Tiên Ký].
Đồng thời, vụ án của Hoàng Tường Kiệt cũng đang được thúc đẩy, bằng chứng đầy đủ, luật sư đã có, thời gian lên tòa cũng đã xác định…
Trước khi lên tòa, mùa đông của bánh bao xá xíu đã tới gần.
Vấn đề an toàn thực phẩm bị toàn dân đưa lên sân khấu, Thái Lam tiên sinh còn vì thế mà cho lên hai cột chuyên mục, bàn về tính quan trọng của việc lựa chọn nguyên liệu nấu ăn trong món ngon. Dân sinh, dân thực (thức ăn nước uống của người dân) và ăn uống hợp vệ sinh là vấn đề quan trọng nhất.
Các bộ ngành có liên quan đã tiến hành kiểm tra tạm thời rất nhiều tiệm ăn, kết quả kiểm tra minh bạch sẽ lập tức thông báo.
Mấy quán ăn bị kiểm tra không đạt tiêu chuẩn phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, quán hoàn toàn đạt tiêu chuẩn thì nhân cơ hội này quảng cáo rộng rãi, toàn bộ Hồng Kông đấu tranh sôi nổi vì sức khỏe và an toàn, cuối cùng cũng dần dần đợi được ngày mở phiên tòa [Vụ án giết người trong quán ăn Tiên Ký].
…
Một ngày nay, Hương Giang nói gió điên cuồng.
Giọt mưa to như hạt đậu vỗ lên cửa sổ xe, giống như vô số ác quỷ bám lên khung xe, muốn xé mở một tầng vỏ sắt này rồi túm lấy những hành khách mới ở địa ngục đang trốn bên trong.
Ngay khi Hoàng Tường Kiệt bị hai viên cảnh sát mặc quân trang áp giải xuống xe, cơn mưa lớn bổ vào mặt, đột nhiên một trận gió lạnh thổi tới, cảnh sát và Hoàng Tường Kiệt đều lảo đảo đi xiêu vẹo, quần chúng vây xem mặc áo mưa trên người, cố gắng giơ ô ùa tới như thủy triều, cào cấu đánh đập, lớn tiếng quát mắng.
Tiếng mưa khiến cho thanh thế giận dữ của dân chúng càng lớn hơn, cũng thổi Hoàng Tường Kiệt lảo đảo trông càng chật vật thê thảm hơn.
Khi cảnh sát cuối cùng cũng thích ứng với mưa gió bên ngoài xe, đứng vững thân hình và kéo Hoàng Tường Kiệt đứng dậy, lôi về con đường bên trong dây cảnh báo thì trên mặt anh ta đã có thêm vài vết máu, máu mũi chảy ròng ròng, tóc tai bị giật đến tơi tả, thậm chí còn có móng tay màu đỏ của một người phụ nữ gãy bám bên thái dương của Hoàng Tường Kiệt.
Gió vẫn dữ dội như trước, thổi loạn tóc của mỗi một người. Mưa to như trút nước cũng đánh tan phong độ của mọi người.
Để tránh xảy ra chuyện bất ngờ, cảnh sát mặc quân trang đành kẹp Hoàng Tường Kiệt ở giữa, bước nhanh lao vào trong cửa chính của tòa án.
Sấm sét chợt lóe lên, chân trời bị bổ rách, sáng chói đâm vào mắt người, tiếng ầm ầm vang lên đinh tai nhức óc, đột nhiên hai chân Hoàng Tường Kiệt nhũn ra…
Người bên truyền thông đội cơn mưa lớn, mặc cho nước mưa chảy vào trong mắt vẫn giơ cao máy ảnh chụp lại một màn này.
Các bức ảnh không cùng góc độ trở thành tiêu đề vào ngày hôm sau, lan truyền khắp nơi.
Ngẩng đầu ba tấc có thần linh.
Nhân gian thiện ác đều có báo.
…
Sau ba ngày, cuối cùng báo chí cũng không còn đưa tin tràn lan về vụ án này nữa.
Trí nhớ của cộng đồng rất ngắn, chuyện có đáng sợ cỡ nào đến cuối cùng cũng sẽ bị quên đi, thức ăn ngon vẫn như trước, bánh bao xá xíu rồi cũng sẽ trải qua mùa đông của nó thôi.
Khi các học viên của lớp đào tạo TVB trẻ tuổi tan lớp, không trông thấy cảnh tượng nở mày nở mặt và có thể diện có lẽ sẽ xuất hiện trong tương lai mà chỉ có một đám trai tài gái sắc trẻ tuổi mang theo giấc mơ, cười hi hi ha ha túm tụm tan học. Bọn họ có người khoác vai nhau đi, có người châu đầu trò chuyện, có người cười to trêu đùa.
Từng gương mặt ngây ngô một đi vào trong ánh sáng của đèn đường giống như bước vào chùm đèn sáng chói, giẫm lên một sân khấu, được vận mệnh xem xét, được vệnh mệnh chọn lựa.
Trong ánh sáng, bọn họ hoặc nhăn mày hoặc cười, một người bước đi lại bước ra khỏi vùng sáng này, băng qua một khu ảm đạm rồi lại tiến vào một vùng sáng ánh đèn đường khác…
Khi về đến ký túc xá, có người trên tay đã có thêm hai cái bánh bao xá xíu, có người đi lấy nước chuẩn bị rửa mặt, có người hẹn người khác ra ngoài ăn bữa đêm.
Sau khi những người gọi bạn gọi bè rời đi, ký túc xá lại trở về vẻ yên tĩnh, nhưng sau khi yên tĩnh ngắn ngủi, các thanh niên trẻ kích động lại tìm chủ đề nói chuyện phiếm.
“Hôm nay tiết của chú Hà đúng là đặc sắc.”
“Tiết của thầy La mới ngầu.”
“Ôi, cậu thấy biểu cảm của tôi thế nào?” Chàng trai hậu sinh hơn hai mươi tuổi rất biết hát lắc mái tóc ngắn xõa tung, đột nhiên quay đầu, hất cằm về phía bạn đồng môn ở giường bên cạnh.