Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 710 - Chương 710 - Vụ Án Thi Thể Ngồi Tại Bến Tàu Số Ba 2

Chương 710 - Vụ án thi thể ngồi tại bến tàu số ba 2
Chương 710 - Vụ án thi thể ngồi tại bến tàu số ba 2

Chương 710: Vụ án thi thể ngồi tại bến tàu số ba 2

Nhân lúc mọi người đi lên không để ý, anh giơ một tay búng lên trán cô, ngay khi đôi mắt to của cô nhìn qua, anh lại hỏi: “Đã lấy được bằng lái rồi phải không?”

“Vâng, tuy vẫn chưa thể lái vững như anh Nhạc nhưng cũng là một tài xế có thể lên đường.” Dịch Gia Di ôm bó hoa tươi, đi theo Phương Trấn Nhạc còn chưa bước ra khỏi sân bay đã không nhịn được mà bắt đầu khoe khoang: “Anh Nhạc, vụ án lần trước của chúng tôi tuy đã phá được trong vòng chưa đến hai mươi tư giờ, nhưng thật sự vô cùng khó.

Hung thủ tàn nhẫn vô cùng, biến thầy với cô mình…”

Dịch Gia Di thổi phồng vụ án vợ chồng chủ quán Tiên Ký bị giết lại một lần, vụ án này khó bao nhiêu, hung thủ gian xảo cỡ nào, nạn nhân thảm bao nhiêu, nếu không phá được án thì hậu quả sẽ thế nào… bla bla ba hoa chích chòe.

Từ đầu đến cuối Phương Trấn Nhạc chỉ cúi mắt nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng gật đầu, thi thoảng lại đáp vài tiếng.

Rõ ràng anh là vị tướng dũng mãnh đi đường dứt khoát hẳn hoi, giống như cơn lốc, nhưng lúc này lại thong dong bước đi chậm rãi, đi đường giống như một văn nhân nhã nhặn, đặc biệt là bộ dáng nghiêng đầu, chuyên chú nhìn lại Dịch Gia Di, kiên nhẫn dỗ đứa trẻ này quả thật càng khiến người ta không nhìn ra được anh là ai!

Lưu Gia Minh đi đằng trước vốn muốn quay đầu nói vài câu với anh Nhạc, nhưng lần đầu tiên quay lại lại không tìm thấy người của anh Nhạc đâu.

Cậu ta còn tưởng người đàn ông lịch lãm nho nhã đi bên cạnh Dịch Gia Di kia là nhân viên phục vụ ở sân bay chứ.

Nhìn nụ cười ôn hòa đó của anh Nhạc… nào còn giống bộ dáng con người rắn rỏi trước kia?

Không đúng! Không đúng một tí nào!

Cậu ta huých khuỷu tay vào Tam Phúc bên cạnh, bĩu môi về phía sau.

Tam Phúc ấn đầu Lưu Gia Minh lại, thấp giọng trách mắng: “Đi đường của cậu đi, bớt quản chuyện của người khác.”

Hóa ra mọi người đều sải bước lớn đi đằng trước, bỏ lại hai người ở sau lưng cũng không phải là vô tình mà thế.

Hình như người nào cũng tự động nhường lại không gian cho anh Nhạc và Dịch Gia Di, để bọn họ thoải mái trò chuyện, an ủi tình cảm xa cách trong khoảng thời gian này.

Về phần tại sao lại làm như vậy mà không giao lưu với những người khác, trong lòng mọi người đều hiểu mà không nói. Các anh em ăn ý ngầm, làm chuyện gì đại khái cũng không cần trao đổi quá nhiều đi.

Trên đường trở về, chiếc xe cảnh sát nhỏ mà Dịch Gia Di đã lái đó đổi thành Lưu Gia Minh lái, còn cô thì lại đúng như ý nguyện lái chiếc xe Jeep lớn của anh Nhạc.

Nhanh như chớp, uy phong lẫm liệt.

Tuy rằng dọa Gary ngồi trên xe sợ đến mức tóc tai dựng đứng, nhưng vẫn run rẩy về được đến Dịch Ký, một đường bình an, có kinh hoàng nhưng không nguy hiểm.

Quả nhiên trên bàn tiệc tiếp đón có đủ các loại sơn hào hải vị, Dịch Gia Đống quả thật đã lấy hết toàn bộ bản lĩnh của mình ra, Lưu Gia Minh trực tiếp than thở tiệc đón tết nhà mình cũng không phong phú đến vậy.

Đang ăn đến thỏa thích, mọi người lại chen lấn tranh nhau khoe về dáng vẻ uy phong dũng cảm của mình trong vụ án lần trước một cách rất đắc ý và rất hạnh phúc.

Phương Trấn Nhạc thấy Từ Thiếu Uy ngồi trong đám người trông có vẻ vẫn yên tĩnh, còn chủ động điểm tên hỏi trong vụ án lần trước, Từ Thiếu Uy có thời khắc uy phong gì không.

Lưu Gia Minh cướp lời nói Từ Thiếu Uy đuổi theo nghi phạm, sắp xếp văn kiện đều là một tay cừ, giỏi văn giỏi võ không hổ là người anh em mới được madam Khưu và anh Nhạc chọn trúng.

Từ Thiếu Uy xấu hổ che mặt, chân ở dưới gầm bàn đá thẳng vào chân ghế của Lưu Gia Minh, miệng lại chỉ thấp giọng van nài: “Đừng nói nữa!”

“Da mặt cậu mỏng như vậy, sau này sẽ chịu thiệt đấy.” Chú Cửu vỗ lên vai Từ Thiếu Uy, nói với vẻ ý vị sâu xa: “Muốn lăn lộn tốt vẫn phải da mặt dày vào.”

Mọi người cười đủ rồi lại kéo chủ đề về vụ án, Lưu Gia Minh còn muốn nói đến nguy hiểm suýt chút nữa thì ăn cái bánh bao xá xíu đó của mình, nhưng mỗi khi cậu ta định nói bốn chữ “bánh bao xá xíu” đó lại luôn bị mọi người đồng thanh ngắt lời.

Nhưng cứ cố tình anh Gia Minh thật sự là một người đủ cố chấp, cho dù câu chuyện của cậu ta sứt mẻ và đứt quãng vô cùng thì vẫn kể xong một cách hoàn chỉnh.

Bình Luận (0)
Comment