Chương 711: Vụ án thi thể ngồi tại bến tàu số ba 3
Khưu Tố San dựa người vào lưng ghế, vừa thưởng thức rượu trong tay vừa nhìn Lưu Gia Minh đứng bên bàn kể chuyện.
Trong lúc khoe với mọi người, vụ án lần trước cũng dần dần được miêu tả hoàn chỉnh.
Cho dù lúc này các thám tử có vui đùa ầm ĩ thế nào thì chị ta cũng vẫn có thể ngửi ra được sự gấp gáp và khó khăn khi phá án lúc trước.
Đây đại khái chính là một đám thám tử mà chị ta đã từng bảo vệ.
Có đôi khi sẽ cười đùa không nặng không nhẹ, có đôi khi phàm tục muốn chết, có đôi lại khi khiến người cạn lời giống như trẻ con… nhưng khi đối diện với công việc, người nào cũng cố hết sức mình, trong quá trình này cũng đều nhận được cảm giác thành tựu.
Trong phần sự nghiệp được mọi người yêu thích nồng nhiệt này, không ai vắng họp.
…
Sau khi Khưu Tố San về Hương Giang, rất nhanh đã tiến vào giai đoạn đóng cửa học hỏi cấp tốc.
Phương Trấn Nhạc thì lại nhận được lệnh của sir Hoàng, bắt đầu sàng lọc ra những người thích hợp làm thám tử CID nhất từ trong một đống hồ sơ cảnh sát quân trang được đưa tới, từ đó xếp thành một tổ nhỏ phá án mới.
Tổ B tạm thời không có vụ án mới, Dịch Gia Di vừa dẫn đội điều tra án cũ, vừa thi thoảng theo Tannen đến nhà tủ làm chân dung hung thủ.
Tannen xưa nay luôn có thể tìm hiểu được chuyện xưa thời thơ ấu và trải nghiệm trong quá trình trưởng thành từ trong miệng hung thủ, đến hôm nay lại bế môn tạ khách.
Đối phương ngồi ở nơi đó, suốt toàn bộ quá trình không nói một câu nào cả, bộ dáng phản kháng đến cùng, tuyệt đối không phối hợp.
Khi rời đi, Tannen quay đầu liếc mắt nhìn Dịch Gia Di, an ủi: “Thường thì cũng sẽ gặp phải tình huống như vậy… chúng ta làm loại chân dung này không phải là để khóa chặt hung thủ càng nhanh hơn khi điều tra phá án hay sao? Như vậy không phải mỗi một hung thủ đều phối hợp với phía cảnh sát làm chân dung hung thủ cũng có thể hiểu được. Bọn họ đã bị phán tội tử hình hoặc là cả đời đều bị giam ở trong tù, có thù hận với phía cảnh sát cũng rất bình thường.”
Dịch Gia Di được an ủi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của chuyên gia T, cười đáp: “Hung thủ này không muốn mở miệng cũng có khả năng là có nguyên nhân khác đấy.”
“?” Tannen lập tức trừng to mắt: Lẽ nào lúc phỏng vấn hung thủ, chuyện đối phương có bằng lòng phối hợp với phía cảnh sát hay không này cũng có thể chứng thực một vài lý luận tâm lý học tội phạm sao?
Dịch Gia Di thật sự có thể vận dụng tâm lý học tội phạm mọi lúc mọi nơi sao, ngược lại mình vẫn chưa đạt đến trình độ “người kiếm hợp nhất” này.
Anh ta sinh ra sự khâm phục với Dịch Gia Di trong lòng, cảm thấy cô có thể nhìn thấy bản chất của sự việc từ bất cứ một chuyện nhỏ nhặt nào bên cạnh, thật đúng là tuyệt vời.
Nào biết Dịch Gia Di lại nói: “Hung thủ này tên là Tần Hồng Lương, một hung thủ trong vụ án của tổ B, là tôi đưa cô ta vào đó.”
Sở dĩ không bằng lòng mở miệng hoàn toàn là vì thù riêng cả thôi!
Tần Hồng Lương vừa nhìn thấy cô đã nghiến răng nghiến lợi, làm sao còn nói chuyện với cô rồi lập chân dung hung thủ thuộc tâm lý học tội phạm gì đó nữa!
“…” Tannen gãi đầu với vẻ bất đắc dĩ, cái này… thật sự không ngờ đến.
Lúc từ nhà tù trở về cục cảnh sát đã rất muộn rồi, Dịch Gia Di mới về đến văn phòng đã phát hiện trên bàn đặt hoa tươi và trà chiều.
Cô nhướn mày liếc mắt nhìn xung quanh, thấy mấy người Lưu Gia Minh hoặc đang đối diện với máy tính điều văn kiện, hoặc là đang sắp xếp hồ sơ vặn kiện và dán nhãn, làm ghi chép.
Cuối cùng vẫn là Từ Thiếu Uy ngẩng đầu lên từ trong đống báo cáo đang viết dở, sau khi đối diện với cô vài giây, nhận được sự nghi ngờ của cô mới giải thích: “Vừa rồi cảnh sát Phương gọi trà chiều, mời Clara đưa qua đây, nói là… bản thân anh ấy muốn ăn, thuận tiện mang cả cho chúng ta.”
Dịch Gia Di cầm một cốc cà phê Frappuccino, dựa lên bàn chung, thật sự có hơi nhớ cuộc sống làm việc trước kia.
Có đôi khi một lòng theo đuổi mục tiêu thăng chức, muốn thay đổi.
Có đôi khi lại tham lam cuộc sống tươi đẹp quen thuộc, muốn mãi mãi không thay đổi.
Nếu vừa có thể thăng chức vừa có thể ăn được trà chiều mà anh Nhạc mời mỗi ngày sẽ tốt đẹp bao nhiêu?
Con người thật sự tham lam.
Mới nghĩ như vậy thôi, đột nhiên cửa văn phòng giám sát mở ra.