Chương 712: Vụ án thi thể ngồi tại bến tàu số ba 4
Trong nháy mắt đối diện với ánh mắt của giám sát Wagner, Dịch Gia Di chột dạ lúng túng, cũng không phải cô không thích giám sát Wagner…
Vừa định mở miệng hỏi sir W có muốn làm một cốc Frappuccino không thì anh ta lại vỗ tay một cái, nghiêm túc nói: “Bến tàu số ba khu neo đậu tránh bão Du Ma Địa, một thi thể được công nhân bến tàu phát hiện ra, nghi ngờ vừa mới dạt vào bờ.”
Dịch Gia Di hơi sững sờ, sau đó buông cốc giấy trong tay xuống, nói với toàn bộ thám tử trong văn phòng với vẻ mặt nặng nề: “Có vụ án, xuất phát!”
Ngày mùng bảy tháng mười hai, ngày tuyết rơi nhiều.
Tục ngữ nói “tuyết nhỏ ướp rau, tuyết lớn ướp thịt”, trong ngày này Dịch Gia Đống dạy Clara học cách ướp muối hàng, một thi thể được một công nhân bến tàu vớt lên bờ vào thời điểm thủy triều rút.
Ngay khi các thám tử chạy tới hiện trường, cách dây cảnh báo, từ phía xa đã nhìn thấy một thi thể được các đồng nghiệp ở pháp y và bộ phận giám định vây quanh.
Đó không phải một thi thể mềm mà là một thi thể bị dây thừng trói chặt thành tư thế quỳ rạp.
Mặt trời dần xuống núi, tại chỗ giao nhau của chân trời góc biển, các đường màu xanh lam giao với các đường màu vàng cam do mặt trời chiều tới giống như thùng thuốc nhuộm màu xanh và thùng thuốc nhuộm màu vàng cam va vào nhau, hai màu này đang hòa vào nhau, dần dần nhuộm thành một màu tím nhạt, rồi lại dần dần lắng đọng thành tím đậm…
Mà thi thể đó lại quỳ trên bờ cát, mặt hướng về phía mặt trời lặn đằng tây, bất động, giống như đang hưởng thụ ánh nắng cuối cùng trong một ngày này.
…
Bức tường bên ngoài những căn nhà ở bến tàu số ba đều dùng vỏ sắt và ván gỗ xây lên, ba chữ [Du Ma Địa] bằng nước sơn đã loang lổ, gió biển và cát đá xâm chiếm nước sơn, khiến cho toàn bộ nét chữ bút lông vốn tiêu sái mất đi sắc thái.
Khác với người đi đường mặc tây trang và áo gió trên phố, ngư dân ở nơi này và những công nhân khuân vác ở bến tàu đều để trần cánh tay lộ ra cơ bắp rắn chắc, mồ hôi chảy trên làn da vốn đã phơi nắng đến đen bóng cũng trở nên càng thêm bóng dầu.
Bọn họ đều tạm dừng công việc, tuy rằng thò đầu từ bên ngoài vào dây cảnh báo để xem náo nhiệt, nhưng cũng nhân cơ hội trộm làm biếng, đấm thắt lưng và cánh tay đau nhức.
Xe cảnh sát đỗ chéo ở bên đường, xa gần cách không đều nhau còn có rất nhiều những chiếc xe lớn nhỏ đỗ ở đó, có cái là xe tải, có cái là xe vận tải, có cái là Sedan...
Môi trường ồn ào thu hết vào trong đáy mắt của các thám tử.
Dịch Gia Di bước xuống xe, trong nháy mắt quay người đóng cửa xe lại nói với Từ Thiếu Uy: “Bến tàu phát hiện ra thi thể vàng thau lẫn lộn, rất khó quản chế đám đông qua lại.”
Từ Thiếu Uy ghi lại lời của Dịch Gia Di lên sổ, sau đó quay đầu nhìn xung quanh, thấp thoáng hiểu ra trong nháy mắt cô xuống xe đó nhìn xung quanh cũng không phải là tùy tiện nhìn, hóa ra một động tác nhỏ như vậy cũng có thâm ý cả.
Chú Cửu đi theo cô, khi đi ngang qua Từ Thiếu Uy, thấy anh ta cầm sổ làm ra bộ dáng suy nghĩ, biết anh ta rất có lòng cầu học hỏi mới bổ sung: “Quan sát là kỹ năng căn bản của thám tử.”
Ông ta nghĩ ngợi rồi bổ sung: “Một trong những.”
Từ Thiếu Uy gật đầu, bước từng bước tới, nhanh chóng theo sau chú Cửu, cùng Dịch Gia Di và Wagner kéo dây cảnh báo cúi người chui vào, đi thẳng đến chỗ thi thể.
Trần Quang Diệu của bộ phận giám định đi tới đón, sau khi gặp Dịch Gia Di mới mở miệng nói: “Nạn nhân không chỉ bị trói bằng dây thừng thô ở hai tay hai chân mà trên người còn có rất nhiều dây thừng thô trói nữa.
Có quá nhiều nút thắt vô nghĩa, bây giờ xem ra hình như chỉ là để nạn nhân duy trì một tư thế kỳ quái mà thôi.”
Dịch Gia Di nhíu mày, nhìn thi thể cách đó vài mét đang được pháp y kiểm tra, sau đó nói: “Hai tay chắp sau lưng, cúi đầu quỳ dưới đất.”
“Đúng vậy, giống như đang quỳ xuống nhận tội.” Trần Quang Diệu gật đầu, sau đó lại nói: “Nước sơn màu mè dính trên tay nạn nhân đã được lấy, phán định sơ bộ là sơn phun dùng để phun lên vách tường.”
“Nghệ thuật Graffiti?” Dịch Gia Di dừng bước chân, quay đầu hỏi.
“Đúng. Bây giờ có rất nhiều người trẻ tuổi chạy khắp các phố lớn phố nhỏ, trộm phun sơn ra một vài câu nói truyền đạt quan điểm tiêu cực và quan niệm trào lưu mới.” Trần Quang Diệu gật đầu: “Chúng tôi sẽ xét nghiệm bước tiếp theo đối với nước sơn, xem có thể xác nhận có phải anh ta đã bị phun vào chỗ đó trước khi chết không.”