Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 713 - Chương 713 - Quải Trượng Đầu Rồng 1

Chương 713 - Quải trượng đầu rồng 1
Chương 713 - Quải trượng đầu rồng 1

Chương 713: Quải trượng đầu rồng 1

Đột nhiên một quýt thơm nhẹ xộc vào khoang mũi...

“Được, anh Đại Quang Minh vất vả rồi.” Dịch Gia Di gật đầu.

Ngay khi từ xe nhìn thấy thi thể, cô đã lập tức nghĩ đến vụ án mà trước đó anh Nhạc đã kể cho cô khi anh còn ở London.

Nạn nhân là một đôi mẹ con, khi được phát hiện hai thi thể đều bị bày thành tư thế quỳ quay về phía đông, giống như đang sám hối hoặc là cầu nguyện. Hung thủ tự đại nghĩ muốn khoe với tất cả mọi người về “kiệt tác” của mình, khi ấy chuyên gia tâm lý học tội phạm London lập hồ sơ tội phạm về hung thủ của vụ án này đã nhắc đến một từ mấu chốt: [Quyền lực].

Hiện giờ thi thể này bị dây thừng thô trói thành tư thế quỳ rồi mới ném xác đi, có phải cũng có vận mệnh giống như đôi mẹ con kia, trở thành một chiến lợi phẩm của đao phủ muốn thể hiện “quyền lực” của mình?

Lúc cách thi thể còn hai bước, Dịch Gia Di dừng bước chân.

Cô đã nhìn thấy rõ gương mặt của nạn nhân, một đôi lông mày cong dài và thô, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài dính vào nhau, mặt dính đầy vật bẩn như bùn cát và rong biển, mũi cao, môi mỏng, từ làn da màu xanh đen và tử khí vẫn phân biệt ra đường lúc còn sống chắc chắn là một thanh niên đẹp... Nạn nhân rất xấu xí, không còn sức sống giống như người sáp lại cứ cố tình có hình dáng của con người, cho dù lúc còn sống anh ta có anh tuấn cỡ thì lúc này trông cũng rất kỳ quái và đáng sợ

Dịch Gia Di hít một hơi mới bước vào dòng chảy hình ảnh.

...

Cho dù người đàn ông đã bị đánh đến mức mặt mũi sưng vù thì ngũ quan vẫn rất xuất sắc như cũ.

Ánh sáng mạnh hắt lên gương mặt của anh ta khiến cho anh ta chỉ có thể mở nửa mắt, cơ thể bị trói chặt không thể nhúc nhích được, quỳ nghiêng người trên đất, anh ta ngẩng đầu muốn nhìn rõ mấy người đứng trước mặt nhưng vẫn không thể nhìn thấy những chi tiết trong đường nét gương mặt của mấy người đó, cố gắng hết sức quan sát cũng chỉ có thể nhìn thấy một số cái bóng ngược sáng.

Xung quanh lờ mờ hình như toàn là người, mà cũng có khả năng chỉ có một người, vì hoa mắt nên mới ảo giác ra vô số phân thân.

Bên tai vang ong ong vì cú va đập mạnh, toàn bộ âm thanh nghe thấy đều giống như cách thiên sơn vạn thủy, khi thì nghe rõ khi thì mơ hồ.

Thật và ảo, anh ta đã sớm không thể phân biệt rõ được nữa.

Cả người lảo đảo gần như sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào, đột nhiên một cái bóng ngồi cách đó vài bước đứng dậy.

Khi người đó ở chỗ xa thoạt nhìn còn vô cùng thấp bé, nhưng càng đi lại gần càng trông cao lớn rõ ràng. Khi người đó tới trước mặt mình và chắn ánh sáng mạnh hắt lên mặt anh ta thì người ta đã thành một người khổng lồ đầu đội trời trong mắt anh ta rồi, anh ta muốn cố hết sức ngẩng đầu mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy đầu của người đó.

Máu tươi đã sớm làm mờ mắt, khiến cho toàn bộ hình ảnh đều bị phủ trong kính vạn hoa đen kịt, cái bóng đen trước mắt không có ngũ quan, chỉ có một cái miệng đang khép mở.

Đột nhiên một cây gậy gỗ thô dài vung lên thật cao rồi đập thật mạnh xuống trước mặt mình...

Dịch Gia Di hít mạnh một hơi, cơ thể vô thức lảo đảo.

Cô vội nhắm mắt lại, quay đầu đi cố gắng rút mình ra khỏi dòng chảy hình ảnh kỳ quái đó.

Đột nhiên một mùi quýt nhẹ xộc vào khoang mũi, cô vội mở mắt ra, chỉ thấy một miếng vỏ quýt đang được giơ trước mặt mình.

Ánh mắt chuyển đi, lại đối diện với đôi mắt dài hơi híp lại vì bị ánh trời chiều chiếu vào của Từ Thiếu Uy.

“Mang từ văn phòng tới đây, chỉ có vỏ quýt.” Anh ta vừa nói vừa móc một miếng vỏ quýt từ trong túi ra, nhét vào tay cô, sau đó lại lùi về sau nửa bước, đứng cách ra.

Dịch Gia Di gật đầu, cầm vỏ quýt để dưới mũi, nhíu chặt đôi mày lá liễu, lại cắn răng nhìn về phía thi thể...

...

Nạn nhân đã không thể nghe được tiếng gậy gỗ đập vào sọ mình nữa, chỉ cảm thấy đau đớn dữ dội khó nhịn, cơ thể run rẩy hứng chịu một màn đánh đập giống như bão táp.

Gậy gỗ đánh hết nhát này đến nhát khác, khi thì đập vào trán, lúc thì đánh vào động mạnh cổ, khi thì lại đánh lên bả vai, mỗi một lần đánh đều vô cùng dùng sức.

Nạn nhân vốn đã lung lay sắp đổ bị đánh đến nghiêng trái nghiêng phải, miệng nghẹn ngào cầu xin tha thứ: “Chú Nghiệp... chú Nghiệp... tôi sai rồi...”

Bình Luận (0)
Comment