Chương 714: Quải trượng đầu rồng 2
“Đồ chó ăn cây táo rào cây sung!” Mỗi lần gậy gỗ vung xuống, ánh sáng và bóng tối xung quanh đều lóe lên chập chờn, giống như cùng với mỗi một gậy vung xuống của ông ta, toàn bộ thời gian đều run rẩy, vặn vẹo và run lẩy bẩy theo.
“Chú Nghiệp... tôi sai rồi...” Nạn nhân vẫn thấp giọng nức nở giải thích cho mình.
Nhưng người vung gậy gỗ đánh đập tàn nhẫn cũng không hề nương tay, sau khi đánh thêm mười mấy cái nữa hình như gậy gỗ cuối cùng cũng dừng lại.
Hung thủ nghỉ ngơi một lúc, xoay phía trên cái gậy gỗ dài, sau đó gõ lộc cộc một tiếng, đột nhiên cơ thể nạn nhân bắt đầu run rẩy dữ dội, ngay sau đó hung thủ rút một thanh kiếm lá liễu dài mảnh rộng cỡ một ngón tay từ trong cây gậy ra.
Bên cạnh có một bóng đen tiến lên một bước, túm đầu nạn nhân khiến cho anh ta phải ngẩng đầu lên.
Chú Nghiệp cầm kiếm lá liễu vung xẹt một đường qua cổ nạn nhân, trong nháy mắt máu tươi phun ra, nạn nhân vẫn khó khăn cầu xin nhưng trong họng chỉ còn phát ra tiếng òng ọc òng ọc.
Sau khi bóng đen túm tóc anh ta buông tay ra và lùi lại, ngay cả tiếng òng ọc cũng dần biến mất.
“Kể nào giống nó đều sẽ có kết cục này!”
Chú Nghiệp lau vết máu trên kiếm lá liễu lên vai nạn nhân rồi lại cắm nó vào trong gậy gỗ, sau ộng gậy gỗ xuống đất, nhấc chân đi lên.
Gậy gỗ biến thành kiếm mảnh, bây giờ lại thành quải trượng.
Dường như ông ta không hề hài lòng về cái đầu đang cúi gục của nạn nhân, đột nhiên cầm trượng gỗ đâm thẳng vào trong miệng nạn nhân, ép thi thể hơi ngẩng đầu lên.
“Trói nó lại, để nó ngẩng đầu, quỳ trước tượng Quan Công một đêm cho tôi, sau đó ném nó ra biển làm mồi cho cá mập.”
“Đã rõ, chú Nghiệp.” Bên cạnh lập tức có người đáp lời.
“Mọi người đều là anh em đã cùng nhau phát thề trước Quan Công, đều không được quên!” Chú Nghiệp đợi thuộc hạ dùng dây thừng thô cố định đầu của nạn nhân rồi mới rút trượng gỗ ra, lại chùi đầu trượng lên quần áo của nạn nhân một phen, rồi mới chống xuống đất.
“Sẽ không quên, chú Nghiệp!”
“Đã rõ, chú Nghiệp.”
Nghe được tiếng đáp lời của đám anh em, chú Nghiệp mới gật đầu, nắm quải trượng quay người rời đi.
Một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen ở bên cạnh cái ghế mà ông ta ngồi vừa rồi nhổ toẹt một bãi nước bọt ra phía sau, sau đó hai tay mới nhét vào quần, đi theo chú Nghiệp về phía cửa lớn của nhà xưởng một cách cà lơ phất phơ.
Ánh đèn công suất cao trên nóc nhà xưởng chiếu sáng như ban ngày, dần dần kéo dài cái bóng của chú Nghiệp và ba người đàn ông cao lớn phía sau ông ta.
Bóng dáng cây trượng gỗ trong tay ông ta đó biến hóa như Kim Cơ Bổng, trở nên to hơn và không ngừng to hơn, dần dần thân trượng thô to như cột nhà, đầu rồng được khắc ở chỗ tay cầm giống như bị quang ảnh kéo dài, vặn vẹo biến thành một con cự thú.
Trong lúc người cầm quải trượng di chuyển, trượng gỗ cũng dao động theo, cự thú đầu rồng cũng đã sở hữu sinh mạng, giương nanh múa vuốt giống như muốn nuốt chửng tất cả...
…
“Trong khoang miệng có vụn gỗ, anh Đại Quang Minh, anh mang cái này về xét nghiệm một chút đi.” Pháp y sir Hứa vừa báo cáo tình hình khám nghiệm sơ bộ với nhóm thám tử Dịch Gia Di vừa hợp tác với Trần Quang Diệu của bộ phận giám định.
“OK.” Anh Đại Quang Minh ra hiệu cho Diane, Diane lập tức lấy túi đựng vật chứng tới lấy vật chứng.
“A Kiệt, xem vùng biển xung quanh đây có vật liệu gỗ nào giống với mấy mẩu gỗ này không.” Anh Đại Quang Minh lại chỉ huy A Kiệt đi khảo sát hiện trường.
“Trên người có vết tích bị đánh bởi vật hình gậy, vết thương trên dưới có độ dày đồng nhất... có thể thấy có nhiều vết thương hơn ở phần cổ và trán, đều xuất phát từ một chiếc gậy.” Sau khi Hứa Quân Hào cúi người kiểm tra qua xung quanh gáy và mặt của nạn nhân, quay đầu nói với các thám tử: “Chỉ sợ thứ có hình dạng gậy này không phải gậy gỗ thuận tay nhặt được, chắc hẳn là vật có hình dạng gậy thuôn dài nào đó kích cỡ đều tương tự với ống sắt.”
“Cũng có khả năng là quải trượng.” Dịch Gia Di vẫn luôn im lặng nhìn chằm chằm vào thi thể đột nhiên nâng mắt lên tiếp lời.
“Đúng, có khả năng.” Hứa Quân Hào gật đầu.
“Nếu là vật dạng gậy thuôn dài, vậy dấu ấn hình tròn trên mặt nạn nhân này liệu có khả năng chính là phần đầu hoặc đuôi của vật dạng gậy này đè lên để lại không?” Dịch Gia Di chỉ vào vết bầm hình tròn trên mặt nạn nhân.
“Cực có khả năng.” Hứa Quần Hào nâng mắc liếc nhìn Dịch Gia Di, ra sức gật đầu, sau đó lại bổ sung thêm: “Trong khoang miệng có vụn gỗ, rất có khả năng bên trong cũng có một vết thương hình tròn.