Chương 795: Cuộc chiến dư luận 1
Dư luận là một thanh kiếm, một thanh kiếm hai lưỡi, chỉ có chân tướng mới ngăn được hỏa nhãn kim tinh của người sáng suốt.
Chỉ là... sao sir Quách cứ nhìn mình mãi vậy?
Phương Trấn Nhạc anh bao mọi người ăn cua là chuyện rất kỳ quái sao? Rất đáng sợ sao? Vẻ mặt đó của Quách Vĩnh Diệu là sao...
…
Một bữa ăn ngon, tuy rằng cơm tối của Dịch Gia Di đã thành bữa ăn khuya nhưng vẫn thấy hài lòng như cũ.
Cô dựa bên bàn làm việc xoa bụng mình, liếc trái liếc phải nhìn chung quanh, thấy mọi người đều đang chuyên tâm dọn sạch toàn bộ thức ăn còn thừa, không rảnh quan tâm một chốn thiên đường mà cô đang ở.
Vì thế cô đột nhiên bước một bước đến bên cạnh anh Nhạc, nói với giọng vừa trầm vừa nhanh: “Cảm ơn anh Nhạc, cua ngon lắm.”
“Thật sao? Vừa ý không?” Phương Trấn Nhạc đang uống sữa bò nóng, càng uống càng buồn ngủ, nghe được lời này của cô lại nhướng cao mày, như cười như không nhìn cô.
“Vừa ý lắm! Vị rất ngon, ăn rất no.” Dịch Gia Di vỗ lên cái bụng nhỏ, tiếng vang như vỗ dưa hấu.
Phương Trấn Nhạc kéo cánh tay của cô xuống ngăn lại hành động vỗ bụng này của cô, vừa mới ăn no xong, dùng sức vỗ dạ dày như thế làm gì.
“Nghỉ ngơi một lúc đi, đợi bên PPRB xác nhận công việc không còn vấn đề, tôi sẽ tiễn cô về nhà.” Anh duỗi thắt lưng: “Dù sao gần đây tôi cũng đang trong giai đoạn ăn không ngồi rồi.”
Khóe môi Dịch Gia Di hơi nhếch lên, trộm nhìn tứ chi giang ra khi duỗi người của anh, xương ngực nhô lên thật cao, lưng và bụng căng lên, giống một con sói đang vận sức chờ phát động.
Thật đẹp mắt.
Nếu cô là một người biết vẽ tranh, nhìn thấy đường nét xinh đẹp như vậy nhất định sẽ không nhịn được mà vẽ ra.
…
Bữa ăn đêm kết thúc, mọi người lại tiến vào trong công việc bận rộn.
Tất cả các bài viết và chuyên mục trên trang nhất phải được viết xong trước ba giờ sáng, nếu không sẽ không kịp in.
Người nào cũng rất gấp, Nhiếp Uy Ngôn cũng vội vàng rời khỏi cục cảnh sát trở về văn phòng tăng ca viết bản thảo.
Ngay lúc mọi người đang không ngừng thảo luận về ý chính của một đoạn nội dung và nghĩa bóng của một câu, liên tiếp chỉnh sửa kết cấu và logic của bài báo, thì đột nhiên Tam Phúc lao vào văn phòng PPRB.
Tất cả mọi người đều ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía anh ta, Dịch Gia Di cũng đứng dậy hỏi: “Sao thế?”
“Tìm được A Liên rồi.” Tam Phúc bước nhanh đến trước người Dịch Gia Di, giao một phần ghi chép hoàn chỉnh cho cô, sau đó nói tiếp: “… Trên thực tế, sáng nay A Liên muốn đứng lên đã rất khó rồi, khi rời khỏi nhà Lỗ Vĩ Nghiệp là được khiêng ra ngoài chứ hoàn toàn không phải tự mình đi ra.”
Khẩu cung của vợ Lỗ Vĩ Nghiệp vô cùng dối trá.
“Khi chúng tôi tìm được A Liên, một mình cô ta ở trong một căn phòng nhỏ, nằm trong một đống quần áo bẩn và tạp vật, sốt ba mươi chín độ. Chúng tôi lập tức đưa cô ta đến bệnh viện, khám bệnh, tiêm thuốc… bác sĩ nói trên người cô ta không có một chỗ nào lành lặn, không phải vết thương cần khâu thì chính là vết bầm xanh tím, một con mắt bị đánh sung huyết giống như quả đào, khóe miệng cũng rách ra một vết thương khoảng một li… Đợi cô ta hạ sốt, tỉnh táo trở lại mới làm ghi chép tại bệnh viện.”
Dịch Gia Di nhíu mày, vẻ mặt của toàn bộ người trong văn phòng đều nặng nề.
Mọi người đều chưa chuẩn bị sẵn sàng nghe một chuyện đau lòng như thế.
Tam Phúc và Dịch Gia Di đối diện với nhau vài giây, vẻ mặt cũng hơi kỳ quái, anh ta chuyển chủ đề, trầm giọng bảo: “Cô ta bằng lòng phối hợp với cảnh sát, vừa rồi tôi đã dẫn cô ta đến bên pháp y làm giám định thương tích rồi. Giờ người đang ngồi trên xe lăn ở văn phòng tổ B… A Liên bằng lòng tố cáo Lỗ Vĩ Nghiệp cưỡng hiếp… Cô ta đồng ý cho báo chí phỏng vấn, chỉ cần che mặt…”
“…” Hốc mắt Dịch Gia Di hơi đỏ lên, quay đầu nhìn về phía Quách Vĩnh Diệu.
Quách Vĩnh Diệu đứng ở cửa văn phòng mình, miệng vì dùng sức mà khẩu hình kỳ quái, anh ta nhíu mày, đôi mắt tràn đầy vẻ kiên định, ra sức gật đầu và nói: “Tôi sẽ gọi điện cho các tờ báo ngay, sắp xếp cho một tờ báo lớn tới phỏng vấn A Liên.
… Tổ trưởng Dịch! Cô yên tâm! Tôi nhất định sẽ cố hết khả năng của mình!”
…
Sáng ngày hôm sau, mặt trời vừa mới lên, vẫn chưa thể phá mở màn sương mù dày đặc bao phủ thành phố này suốt một đêm.
Trời âm u nặng nề, người đi đường dậy sớm vội vàng qua lại, xuyên qua giữa màn sương mờ giống như những cái xác không hồn bị quái vật đè sụp thân thể, trên mặt đều là sương mù và uể oải sau khi dậy sớm.
Nghìn người cùng một vẻ mặt giống như đang thể hiện “người bị cuộc sống áp bức không thể không đi sớm về khuya sẽ có vẻ mặt gì.”