Chương 796: Cuộc chiến dư luận 2
Đầu ngõ, bác A Cam một tay kẹp ghế, một tay kéo con xe kéo nhỏ của mình.
Trước khi xe giao báo tới, ông ta mở khung sắt ra, lắp các tầng ván gỗ vào.
Ngay khi một chiếc xe giao báo đến nơi, ông ta nhận một chồng báo được buộc dây cẩn thận, trong nháy mắt bị sức nặng trong tay đè khiến eo phải còng xuống, sau đó chậm rãi quay người, bước từng bước về quầy báo.
Sau khi ngồi lên cái ghế xếp, ông ta thở ra một hơi thoải mái, theo thói quen đấm vài cái lên lưng, sau đó mới lấy cái kéo từ trong túi ra cắt đứt dây thừng. Đến cái tuổi này rồi, thị lực của ông ta không ổn, nút thắt dây thừng buộc báo nhòe đi thành vô số sợi dây trong mắt ông ta, ông ta đã không thể gỡ nổi nút thắt đó nên chỉ đành dùng kéo cắt đứt.
Mở báo ra trên đùi, sau đó nghiêng người đẩy tờ báo này ra vị trí cố định trên sạp hàng.
Trong nửa tiếng sau đó, hết chiếc xe này tới chiếc xe khác tới đưa báo, những chồng báo được bày lên trên sạp báo, cuối cùng dần dần cũng biến cái giá trống huơ trống hoác trở nên đầy đủ.
Người đi đường qua lại phần lớn là khách quen, không cần hỏi giá đã móc tiền với con số chính xác ra, sau khi đưa cho bác A Cam, không cần bác A Cam động tay đã tự mình lấy mấy tờ báo mà mỗi ngày nhất định phải đọc trên sạp hàng.
Sau khi tiễn hai vị khách đi, bác A Cam vẫn cúi đầu nhìn xung quanh.
Lúc này khách quen đứng trước sạp báo, đảo qua sạp hàng, ánh mắt rơi lên một vị trí vẫn luôn trống mới mở miệng hỏi: “Sao hôm nay Nhật Nguyệt báo không nhập hàng vậy? Ế? Ngay cả Thời sự Hồng Kong cũng không có luôn?”
“Đúng đó, hôm nay có một nửa tờ báo đều lùi thời gian xuất hàng. Trước đây cứ giờ này đã gửi tới rồi, hình như hôm nay vì in tin thời sự đặc biệt lớn gì đó mà cả đêm ra sân in ấn cho nên mới muộn. Trước cứ đọc mấy tờ báo khác đi, đợi lát nữa thôi, sắp đến rồi, sắp đến rồi.” Bác A Cam vừa cười vừa đáp, lại đẩy mạnh tiêu thụ những tờ báo khác với đối phương.
Bấy giờ trước sạp báo đã có bốn, năm người, đều cùng bác A Cam một đường nhìn về phía cuối con đường xa xăm, nhưng sương mù dày đặc cản trở tầm nhìn của người, có trông ngóng thế nào đi chăng nữa cũng không nhìn rõ được.
Mọi người chỉ đành mua một tờ báo khác trước, vừa đọc vừa đợi những tờ báo khác vẫn chưa giao đến nơi.
Một người đàn ông cao gầy mở Nhật báo Hồng Kong cũ ra nhìn thấy trên tiêu đề đánh chữ to hơn, nằm chình ình trên đó: [Phía cảnh sát vu oan cho người tốt, toàn nhận hối lộ của người xấu, người tốt chưa cho tiền.]
Trong nội dung nhắc đến một chuyện lớn ở Hồng Kông mới xảy ra vào hôm qua, phía cảnh sát ra quân niêm phong một quán mạt chược cũ, bắt một người có tiền là Lỗ tiên sinh đi.
Lỗ tiên sinh thích làm việc thiện, là một người giàu có thiện lương, chính nghĩa nổi tiếng, không chỉ chuyện lớn chuyện nhỏ đều thích quyên góp tiền, mà còn là ông chủ tốt được các cấp dưới tôn trọng, là một người chồng tốt được vợ kính yêu.
Một người như thế vậy mà lại bị phía cảnh sát vu tội thành hung thủ giết người, tất cả là vì khi phía cảnh sát bắt chẹt đòi tiền của Lỗ tiên sinh, hành vi từ chối một cách cương trực công chính như vậy của Lỗ tiên sinh mới rước tới tai họa.
Sau khi thổi phồng một phen lại có một đoạn phát ngôn từ cấp dưới của Lỗ tiên sinh là Bạch tiên sinh. Vị được gọi là Bạch tiên sinh không muốn tiết lộ đầy đủ tên này nói bọn họ sẽ nộp bằng chứng cho Ủy ban Độc lập Chống Tham nhũng Hồng Kông, nhất định sẽ trả lại sự trong sạch và công chính cho thế giới.
Đêm qua sau khi luật sư Hồ gặp được Vương Đình và mấy người Bạch tiên sinh, mọi người đã thảo luận đưa ra đối sách, trước nhét tiền cho cánh báo chí xào dư luận gây áp lực lên phía cảnh sát, sau đó lại tìm chú Nghiệp đã nghĩ đối sách cả một đêm bàn bạc về kế hoạch tiếp theo.
Chiến lược này lập tức có hiệu quả, mấy người đứng trước sạp hàng vừa đọc báo vừa thảo luận với nhau.
“Bây giờ cảnh sát thật sự càng ngày càng coi trời bằng vung.”
“Ngồi không ăn bám.”
“Thế này có gì ngạc nhiên đâu? Thường thôi, chưa từng nghe qua câu này sao? Cảnh sát Hương Giang là tên cướp lớn nhất ở Hương Giang đấy!”
“Chẳng qua chỉ là vét ví tiền của phú hào, thế này có tính là cướp của người giàu chia cho người nghèo không?”
“Cướp của người giàu là thật, nhưng chia cho người nghèo cái gì? Ông nằm mơ đi! Đương nhiên là đều hốt vào túi tiền của mình hết rồi.”
Cùng lúc đó, trước vô số trạm báo, sạp báo ở Hương Giang đều đang diễn ra tiết mục tương tự như vậy.
Một bộ phận người mua báo không có thời gian đợi những tờ báo khác đưa tới đã vội vàng cầm số báo chửi bới phía cảnh sát và tuyên dương Lỗ tiên sinh ngồi trên xe buýt hai tầng đi làm.