Chương 798: Cuộc chiến dư luận 4
Trong khu nhà cao cấp siêu to, sáng sủa sạch sẽ mà luật sư Hồ dựa vào số tiền kiếm được từ chỗ Lỗ Vĩ Nghiệp để mua, Hồ Trung Vượng và mấy người nhà khác mặc đồ ngủ tơ tằm thoải mái và hoa lệ nằm trên chiếc giường êm ái nhất, đắp chiếc chăn lông vũ nhẹ nhàng nhất và ấm áp nhất, đang ngủ ngon như thế, mộng đẹp vẫn còn chưa dứt.
Mà trên đầu đề tờ báo giải trí vừa mới đưa lên thị trường lại miêu tả một cảnh ngộ khác cách biệt một trời một vực, đó là tình cảnh của A Liên được Lỗ tiên sinh mà Hồ Trung Vượng đã dùng hết sở học của mình để bảo vệ “chăm sóc” qua.
[Cảnh sát xông vào một căn nhà cũ mà Lỗ mỗ Nghiệp sắp xếp cho A Liên tại Thâm Thủy Phụ, đám du côn đang chen chúc nhau trên chiếc sô pha cũ uống rượu, nghe nhạc và chơi điện tử. Bọn chúng ngậm thuốc lá và chửi tục, thi thoảng đá bay chai rượu rỗng bên chân phát ra tiếng loảng xoảng. Mùi rượu hôi, mùi thuốc lá, mùi bít tất thối, mùi cống rãnh, mùi mồ hôi chua lòm và mùi tanh như có như không tràn ngập khắp toàn bộ căn phòng.
Ngay khi cảnh sát chế phục đám du côn chạy trốn bốn phía này và đẩy cửa phòng nhà kho nằm trong góc tận cùng tối tăm, trên một chiếc giường đơn cũ nát mà ván giường đã gãy vài cái, giữa một đống bít tất thối, quần lót hôi, quần áo hôi rình phát hiện ra A Liên đang phát sốt. Lúc đó gối đầu của cô ta là cái gạt tàn bẩn không chịu nổi, nửa thân dưới lõa lồ chỉ phủ qua bằng một cái áo rách. Trước khi được đưa đến căn nhà này, cô ta đã chịu sự tra tấn khủng khiếp, sau khi đến đây rốt cuộc lại bị đối xử chẳng ra làm sao như vậy…]
Kẻ yếu không có lực phản kháng nhất – A Liên cuối cùng cũng thông qua truyền thông và phía cảnh sát để phơi bày cảnh ngộ mà mình gặp phải, khiến cho một sáng ngày này Hồ Trung Vượng không có cách nào yên giấc…
Hơn tám giờ sáng, chuông cửa nhà Hồ Trung Vượng vang lên không ngừng, kèm theo đó là tiếng đấm đá dồn dập, khiến căn nhà vốn yên tĩnh trở nên gà bay chó sủa.
Hồ Trung Vượng đi dép lê, kiềm chế sự hoảng hốt đột nhiên trào lên, nhanh chóng đi đến trước cửa kiểm tra.
Thấy là đám người Bạch tiên sinh, chú Cốc và Vương đình đích thân tới thăm, anh ta vội vàng nhanh tay nhanh chân mở cửa lớn và hàng rào chống trộm.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hồ Trung Vượng mời mấy quản lý lớn của chú Nghiệp vào cửa, quay người định đi vào bếp rót trà cho bọn họ lại bị Vương Đình kéo qua ngồi xuống bên bàn.
Bạch tiên sinh đặt một xấp báo lên bàn, nói với vẻ mặt nặng nề: “Hôm qua cậu nói chú Nghiệp chẳng kể gì với cậu, còn kêu cậu sau khi trở về không cần làm gì hết phải không?”
“… Đúng vậy, sao thế?” Hồ Trung Vượng lau mặt, muốn sắp xếp lại đống báo trong tay rồi mới đọc cẩn thận, nhưng đột nhiên đôi mắt bắt được nhãn tự [Lỗ mỗ Nghiệp đã khai nhận tất cả] bên trên, anh ta kinh hoàng đến mức mặc kệ độ chỉnh tề của xấp báo mà vội vàng mở trang báo ra đọc.
Sau vài phút, mặt của luật sư Hồ đen như đít nồi, chán nản vỗ mạnh lên đùi: “Chẳng trách.”
“Chẳng trách cái gì?” Bạch tiên sinh hỏi.
“Chẳng trách chú Nghiệp lại trông có vẻ lạ như thế, hóa ra chú ấy đã khai rồi!” Khóe miệng luật sư Hồ nổi lên gân xanh, trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều điều, càng nghĩ càng hoảng hốt, càng nghĩ mặt càng sa sầm lại.
“Sao biết không phải đám người Tề Triết khai?” Ngón tay của Vương Đình cầm góc báo, nhíu mày hỏi.
“Nếu chú Nghiệp đã lạ như thế chắc chắn là đã có chuyện gì xảy ra. Nếu chuyện này là ‘chú ấy biết Tề Triết đã khai rồi’, sao lại không cho tôi liên lạc với bọn họ, nghĩ cách đút lót người bên cảnh sát, tạo một cơ hội giết Tề Triết diệt khẩu?
Chú Nghiệp không hề nói gì cả, nhất định là vì dưới một loại tình huống nào đó chú ấy đã khai rồi, phải từ từ nghĩ xem nên ứng đối thế nào và… giải thích với chúng ta thế nào.”
Luật sư Hồ lại lật qua mấy tờ báo khác, ngón tay chỉ vào tờ báo: “Những chuyện này Tề Triết cũng không biết!
Mèo mắt to Bạch Song Ngân chẳng qua chỉ mở một quán mạt chược dưới tay chú Nghiệp, anh ta cũng không biết đi…”
“…”
“…”
“…”
Mấy người Vương Đình đều im lặng cả.
Vừa tiến vào cục cảnh sát đã khai nhận, chuyện mất mặt thế này, nếu chú Nghiệp thật sự làm sẽ có phản ứng như thế, quả thật cũng hợp lý…
Nhưng tại sao chú Nghiệp lại khai?
Đây vốn là chuyện không có khả năng xảy ra nhất, trừ phi chú Nghiệp gặp phải tình huống mà ông ta không thể không khai.
Nếu có tình huống như vậy xảy ra, vậy… chỉ sợ mấy người bọn họ cũng gặp nguy hiểm.
Lẽ nào là tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức?