Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 799 - Chương 799 - Cuộc Chiến Dư Luận 5

Chương 799 - Cuộc chiến dư luận 5
Chương 799 - Cuộc chiến dư luận 5

Chương 799: Cuộc chiến dư luận 5

Lẽ nào phía cảnh sát vẫn luôn lén lút xếp một bàn cờ lớn, hơn nữa bọn họ cũng không nghe được phong thanh được…

Mấy người càng nghĩ càng thấy đáng sợ, càng nghĩ càng nóng ruột.

Bạch tiên sinh lập tức không ngồi yên được nữa, ông ta là người đầu tiên đứng dậy.

“Tôi phải trở về thiêu hủy toàn bộ sổ sách, cũng giấu hàng đi, các cậu cũng về chuẩn bị một chút đi.” Trong lúc Bạch tiên sinh nói chuyện, người đã đi đến cửa, đầu cũng không quay lại mà đẩy cửa rời đi.

Mấy người khác đưa mắt nhìn nhau, cũng nói với nhau một tiếng bảo trọng rồi tự tản ra khắp nơi.

Chỉ trong nháy mắt, liên minh đoàn kết đã sụp đổ, trong lòng mọi người đã không còn nghĩ làm thế nào để vớt chú Nghiệp ra mà biến thành phải bảo vệ bản thân thế nào.

Là nhanh chóng chạy trốn hay là nhân cơ hội thay thế chú Nghiệp, hoặc là hợp tác với một đại lão vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sản nghiệp của chú Nghiệp như hổ đói rình mồi… Vào một khắc này, ngay cả đám người Vương Đình, chú Cốc mấy ngày trước còn cùng ra cùng vào đều thành đối thủ, kẻ địch, hiển nhiên không có khả năng còn đồng tâm hiệp lực thảo luận đối sách nữa.

Bây giờ đây chính là cục diện huynh đệ tương tàn, mọi người đã tự mang ý định xấu trong lòng rồi.

Một ngày này, bên ngoài cục cảnh sát tập trung rất nhiều người.

Mấy người này chặn đứng thông đạo đi làm của các cảnh sát, bọn họ giơ biểu ngữ và bảng bằng thùng các tông, bên trên viết [Tiêu diệt tổ chức buôn bán ma túy, trả lại sự bình yên cho Hương Giang] [Trùm ma túy vào tù, thanh thiếu niên khỏe mạnh đón Giáng Sinh và tết] [Tổ chức của Lỗ mỗ Nghiệp suốt kiếp không được siêu sinh (đầu lâu xương chéo) (đầu lâu xương chéo)] [Tội phạm cưỡng hiếp nhất định phải đền tội! Xử phạt nặng!]…

Khi Dịch Gia Di đạp xe băng qua cửa lớn cục cảnh sát đã nhìn thấy một đám thị dân lòng đầy căm phẫn.

Cô chống một chân dưới đất, bên tai nghe các thị dân giận dữ hô khẩu hiệu, dùng lực lắc cái bảng kháng nghị, bảng kêu gọi trong tay, mắt thấy các đồng nghiệp ở bộ phận quan hệ công chúng ra ngoài trấn an thị dân… tâm tình đang bình tĩnh cũng từ từ dâng trào.

Thứ có lực thôi thúc nhất trên đời này mãi mãi là chính nghĩa.

Trong văn phòng của giám sát Quách thuộc bộ phận quan hệ công chúng, trên bàn Quách Vĩnh Diệu đặt hai xấp báo.

Một xấp trong đó là người bên Lỗ Vĩ Nghiệp mua chuộc báo chí, biên soạn ra ác ngôn đổi trắng thay đen.

Anh ta đều đã đọc lần lượt từng bài một.

Người phụ trách mấy tờ báo này vì chút tiền tài bất chính mà nhét đạo đức, giới hạn xuống bồn cầu rồi xả nước trôi đi.

Đừng nói là phẩm hạnh của người đưa tin gì mà đây còn là con người hay sao?

Một tên khốn chuẩn đi bán thuốc phiện cho thanh thiếu niên lại được viết thành người lương thiện chuyên đi làm phúc…

Hơn nữa còn hoàn toàn quay lưng với Quách Vĩnh Diệu anh ta, mấy bên truyền thông này trước kia ăn của anh ta, uống của anh ta đều phí hoài hết cả sao? Quả thật không coi anh ta ra gì.

Quách Vĩnh Diệu tức đến mức trực tiếp đập bàn.

Đừng nói nếu mấy tờ báo này không bị chặn lại sẽ mang tới đả kích thế nào cho danh tiếng của phía cánh sát, sẽ rước tới bao nhiêu phiền phức và cản trở công tác của tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức và tổ trọng án, ngay cả bộ phận quan hệ công chúng cũng sẽ bị ghi lỗi nặng!

Nếu không phải…

Chỉ sợ điện thoại của anh ta đã bị các trưởng quan gọi cháy máy rồi, hôm nay anh ta cũng không cần làm gì cả mà chỉ cần nghe chửi và nhận lỗi thôi.

Quay đầu lại, ánh mắt rơi lên mấy tờ báo đã theo anh ta vào xưởng in ấn, lúc này tâm trạng mới tốt hơn một chút.

Cũng may!

Cũng may có tổ trưởng Dịch, cũng may anh ta thật sự giống như mình đã hứa, cố hết toàn bộ khả năng kéo toàn bộ sức mạnh có thể lôi kéo đến phối hợp với yêu cầu của Dịch Gia Di, thúc đẩy cuộc chiến dư luận hôm nay, bằng không…

Một ngày này, luật sư Hồ tới cũng rất muộn.

Sau khi gặp được Lỗ Vĩ Nghiệp, anh ta chẳng nói gì cả mà chỉ đưa mấy xấp báo cho Lỗ Vĩ Nghiệp.

“Chú Nghiệp, tôi cũng hết cách rồi.” Hồ Trung Vượng chỉ nói có vậy.

Đến bước này rồi, anh ta tin không cần bản thân nói thêm gì nữa, chú Nghiệp chắc hẳn cũng hiểu.

Lỗ Vĩ Nghiệp đọc mấy tờ báo này mà đồng tử co rút.

Ông ta liếc đọc từng tờ một với vẻ khó tin, vô số suy nghĩ bay loạn trong đầu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Bình Luận (0)
Comment