Chương 800: Thế như chẻ tre 1
Cảnh ti Hoàng Trung Thành, một ông cụ hạnh phúc lúc tuổi già!
Đợi đọc xong hết tất cả, ông ta ngẩng đầu muốn giải thích với Hồ Trung Vượng, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng và soi xét của luật sư Hồ, giọng nói của ông ta lại kẹt trong cổ họng không thể phun ra.
Hồ Trung Vượng đã tin những gì báo chí viết, bây giờ cho dù ông ta có giải thích nhưng nhất thời cũng khó mà giải thích rõ toàn bộ nghi ngờ.
Rõ ràng có những thông tin mà mấy người Bạch Song Ngân và Tề Triết vốn không nên biết nhưng trên báo đều đăng toàn bộ, nếu bọn họ tin Bạch Song Kim vậy chắc chắn sẽ không tin Lỗ Vĩ Nghiệp.
Bây giờ Bạch Song Kim đang ở bên ngoài vật lộn, ông ta thì bị giam ở cục cảnh sát, cục diện rất bất lợi đối với ông ta.
Luật sư Hồ không tin ông ta, đám người Vương Đình lại không có cách nào tới gặp mình…
“Vương Đình và Bạch tiên sinh nói thế nào?” Lỗ Vĩ Nghiệp gian nan hỏi.
“Bọn họ về nghĩ cách…” Luật sư Hồ nhìn viên cảnh sát mặc quân trang đứng ở cửa phòng gặp mặt, do dự một lúc rồi vẫn ngậm miệng. Bo bo giữ mình, anh ta không thể nói ra quá nhiều. Bây giờ thân là một luật sư, cho dù từng giúp chú Nghiệp làm rất nhiều chuyện nhưng chí ít anh ta cũng không trực tiếp tham gia vào việc buôn bán ma túy và giết người, anh ta vẫn là người an toàn. Nếu dính dáng đến quá sâu, sau này tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức muốn một lưới bắt hết, vậy nói không chừng anh ta rõ ràng đang an toàn cũng trở thành không an toàn.
Vừa nghĩ đến đây, anh ta cảm thấy đứng ngồi không yên.
Nếu chú Nghiệp còn có thể ra ngoài vậy còn có thể bảo vệ mình, nhưng nếu chú Nghiệp không ra ngoài được thì sao?
Nếu người khác vẫn cảm thấy mình là người của chú Nghiệp, liệu phía cảnh sát có đối phó với mình không? Người muốn thay thế chú Nghiệp liệu có nhắm vào mình không?
Hồ Trung Vượng nhíu mày, đột nhiên cảm thấy bây giờ mình không nên ở đây bàn việc với chú Nghiệp, anh ta chắc hẳn nên lập tức dẫn vợ con ra nước ngoài nghỉ phép, đợi qua khoảng thời gian này rồi mới trở về.
Nghĩ đến đây, luật sư Hồ mím môi, nói với chú Nghiệp: “Chú Nghiệp, nếu chú đã khai nhận, sau này chỉ có thể nghĩ cách giảm nhẹ án cho mình, CID không cần chú, nhưng tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức vẫn cần chú…”
Anh ta nói đến đây đã coi như hết tình hết nghĩa rồi.
Lòng bàn tay đè lên mặt bàn, anh ta đứng dậy, gật đầu rồi cũng không nói thêm lời nào nữa mà đi thẳng ra ngoài cửa.
Cảm giác được ánh mắt của chú Nghiệp nhìn theo, anh ta thở dài, quay đầu lại nhìn về phía chú Nghiệp, nói với vẻ vô lực: “Chú Nghiệp, nếu sau khi vào cục cảnh sát chú không nói gì cả thì tôi sẽ cố hết sức lực giúp chú, nhưng bây giờ… chú Nghiệp, gần đây cơ thể tôi không được khỏe cho lắm, đang định ra nước ngoài làm phẫu thuật. Chú yên tâm, tôi sẽ phái luật sư giỏi nhất trong văn phòng thay tôi biện hộ cho chú.”
Anh ta hạ lông mi xuống liếc mắt nhìn đi, gật đầu với chú Nghiệp với vẻ bi thương: “Bảo trọng.”
Nói xong, cũng không nán lại thêm mà đẩy cửa đi ra.
Lỗ Vĩ Nghiệp nhìn bóng lưng của Hồ Trung Vượng, ngón tay cầm mấy tờ báo này dần dần dùng sức, tờ báo bị vo thành một cục, bức ảnh của A Liên trên báo và ảnh thê thảm chật vật bị ấn trong quán mạt chược của ông ta mà truyền thông đã chụp được đều vặn vẹo biến dạng, trông rất dữ tợn.
Cảnh sát mặc quân trang lại còng ông ta lại, đưa ông ta đi tiếp tục tạm giam.
Trên đường, đôi mày của ông ta càng nhíu càng chặt.
Đợi khi đến bên ngoài phòng giam, ông ta ngẩng phắt đầu dậy, nắm chặt lấy thanh sắt, mắt trợn trừng như muốn nứt ra, tức giận gào lên: “Cô ta lừa tôi! Cô ta lừa tôi!”
Cảnh sát mặc quân trang bị bộ dáng của ông ta làm cho hết hồn, sau đó lại thẹn quá hóa giận, từ trên cao ấn xuống gáy ông ta một cái, dùng sức đẩy ông ta vào trong nhà giam, cạch một tiếng khóa cửa lại, viên cảnh sát mặc quân trang giận dữ quở trách: “Đừng hô to gọi nhỏ ở đây!”
Chú Nghiệp quay người nắm song sắt dùng sức lắc, quát to: “Tôi muốn gặp tổ trưởng Dịch! Tôi muốn gặp cô gái đó!”
Viên cảnh sát mặc quân trang tức giận quở trách vài câu vẫn không có tác dụng, cuối cùng dứt khoát run côn giắt bên hông ra, gõ mạnh vào bàn tay đang nắm song sắt của Lỗ Vĩ Nghiệp rốt cuộc mới đẩy lùi được ông ta.
Hai tay Lỗ Vĩ Nghiệp lập tức sưng đỏ, ông ta đứng trong phòng giam, càng nghĩ càng thấy tức, càng nghĩ càng kinh hãi, lùi lại hai bước, đầu gối khụy xuống va vào giường cứng, cơ thể ngả ra sau, không tự chủ được mà ngã ngồi xuống.
Ông ta đảo tròng mắt, miệng lẩm bẩm.
Nhưng nếu cô lừa ông ta, đây đều là mưu kế của cảnh sát, vậy sao phía cảnh sát lại biết nhiều như thế?