Chương 801: Thế như chẻ tre 2
Là tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức sao?
Nhưng nếu tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức sớm đã tra ra được nhiều như vậy, tại sao lại không dứt khoát bắt người đi?
Nghĩ không ra… nghĩ không ra!
Sau một tiếng, Lỗ Vĩ Nghiệp lại lao đến trước song sắt, một lần này ông ta không còn gào to lên nữa mà lạnh lùng nói với bên ngoài: “Tôi muốn gặp người của tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức, chuyện buôn bán ma túy, tôi muốn tự thú!”
Giọng nói của ông ta nặng nề, lộ ra vẻ già nua và xơ xác.
…
Một ngày này, trên dưới cục cảnh sát đều bận không ngóc đầu lên được, rất nhiều người thậm chí còn hóa thành hư ảnh, bận đến không nhìn thấy mặt mũi đâu.
Mới sáng sớm tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đã bắt đầu lùng bắt, thuận theo danh sách mà tổ trọng án cung cấp và danh sách mà tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đã thống kê hơn nửa năm này, chia thành hơn trăm tổ đội nhỏ, bắt từng người một lại.
Một ngày này, đám truyền thông hoặc tự mình quay chụp hoặc mua được vô số bức ảnh quý giá từ trong tay các thị dân.
Trên ảnh là viên cảnh sát mặc thường phục chạy lên nhà sàn ở Thâm Thủy Phụ bắt hung thủ, bốn phương tám hướng toàn là cảnh sát, nhảy ra bay tới nhào tới, chế phục và bắt giữ một gã buôn ma túy.
Một đám cảnh sát ép kẻ buôn ma túy đến bến tàu, kẻ buôn ma túy nhảy xuống biển bơi đi, viên cảnh sát mặc thường phục quả quyết nhảy theo, bắt được kẻ buôn ma túy giữa biển, sau khi đấu nhau trong nước cũng lôi được kẻ buôn ma túy ướt sũng lên bờ.
Đám buôn ma túy trong thành phố vừa chạy trốn vừa đẩy người qua đường, người qua đường ở góc đường giúp cảnh sát bao vây kẻ buôn ma túy, cảnh sát và nhân dân đoàn kết tạo thành sức mạnh lớn…
Mấy người Bạch tiên sinh và chú Cốc vẫn luôn trong tầm giám sát chặt chẽ của tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức, thẳng đến khi luật sư Hồ rời khỏi cục cảnh sát, tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức mới hành động.
Cảnh sát bắt được chú Cốc, người nhà của ông ta và hai tay đấm khác trên một chiếc tàu nhỏ tại bờ biển phía Tây, giữa chừng phát sinh đấu súng, hai người bên phía cảnh sát bị thương, mấy người chú Cốc cũng bị thương, một tay đấm tử vong ngay tại trận.
Bạch tiên sinh thì bị bắt tại nhà riêng bí mật ở vịnh Cửu Long của ông ta, đội Phi Hổ đá vỡ cửa sổ và cửa sắt nhà ông ta, cầm vũ khí bao vây, Bạch tiên sinh buông vũ khí đầu hàng, không xảy ra trận chiến ác liệt…
Duy chỉ có Vương Đình và ba tay quản lý khác không có bất cứ lực sát thương gì là chưa bị bắt. Ba tay quản lý này là thuật che mắt, trên thực tế phía cảnh sát chỉ muốn để lại làm mồi nhử Vương Đình.
Người trong cuộc lặng lẽ nghe ngóng tại sao không bắt Vương Đình ngay, cảnh sát bị hỏi đến tỉnh bơ đáp rằng Vương đình không có tiền án tiền sự, cho dù bắt cũng không có chứng cứ, vẫn phải bắt nhưng dứt khoát không bắt trước. Đương nhiên ba người khác cũng là vì nguyên nhân như vậy nên mới không bị bắt…
Một ngày gà bay chó sủa, tổ trọng án cũng không nhàn rỗi.
Dịch Gia Di dẫn đội sắp xếp toàn bộ văn kiện hiện có, phân loại toàn bộ văn kiện phân tích bằng chứng, manh mối và bảng báo cáo, đảm bảo cuối cùng nội dung giao lên sở tư pháp toàn diện, có thể giúp luật sư nắm được toàn bộ thông tin một cách nhanh nhất.
Cùng lúc đó, mọi người vẫn đang thảo luận lại, có những bằng chứng nào vẫn có thể nhận được, có những logic nào vẫn còn sơ hở.
Vào tầm nghỉ trưa, Dịch Gia Di nhận được cuộc gọi của anh cả.
Dịch Ký trang trí đã gần xong rồi, tuy rằng cửa kính lớn vẫn chưa lắp xong nhưng đập tường, dọn dẹp, xây lại tường thay đổi kết cấu, còn sơn tường, quét tường, đóng ván gỗ đều đã hoàn thành, hình thức của Dịch Ký mới đã có, có thể nấu cơm được rồi, mời tổ B buổi trưa qua đây ăn cua, sau khi vào đông cua đồng sẽ dần ít đi, còn không tới ăn sẽ phải đến năm sau.
Dịch Gia Di vừa định đồng ý thì nghe thấy đầu bên kia truyền tới một giọng nói gấp gáp muốn nói chuyện với cô: “Tổ trưởng Dịch! Sáng nay khi tôi qua đây giúp Dịch Ký thì đụng phải cảnh sát các cô bắt người, tôi lao lên ngăn cản, tung một đấm vào cằm tên buôn ma túy kia, giúp cảnh sát bắt được một người, nghe nói là quan trọng lắm. Ha ha ha…”
Giọng nói rất đắc ý này chính là Tần Tiểu Lỗi.
“Anh Tiểu Lỗi, người đó… còn sống không vậy?” Dịch Gia Di hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Sống chứ! Bây giờ tôi đánh người cũng biết khống chế sức lực mà, người đó vẫn sống nguyên vẹn, chỉ vỡ cằm mà thôi, ha ha ha…” Giọng nói của Tần Tiễu Lỗi vẫn vô cùng hàm hậu.