Chương 80: Tăng nhân quét rác sa lưới! 2
Dịch Gia Di quay ngoắt người lại, tiến nửa bước tới trước bảng trắng, cầm bút, mở nắp bút, khoanh một vòng tròn tiêu sái lên tên của “Trương Kim Thổ” sau đó đóng nắp bút rồi ném bút xuống.
Động tác lưu loát liền mạch, rõ ràng là đã làm quen rồi.
Nhìn một tên hung thủ cuối cùng bị khoanh tròn, trên mặt Dịch Gia Di hiện ra nụ cười đắc ý.
Hừ, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát.
Cô hất cằm với vẻ đắc ý, sau đó quay người bước ra khỏi văn phòng tổ B, chuẩn bị vung bước chân một cách vô tình dứt khoát đi lên văn phòng nhỏ trên tầng một cách uy phong mạnh mẽ.
Kết quả tầm nhìn mới chuyển qua theo đầu lại liếc thấy một bóng người không nên xuất hiện vào lúc này mới đúng.
Phương Trấn Nhạc dựa vào cửa phòng làm việc của Khưu Tố San, tay vắt lên trên khung cửa, tư thế nhàn nhã, ánh mắt nghiền ngẫm.
“…” Tim Dịch Gia Di đập như trống dồn, cả người cứng ngắc, miễn cưỡng gọi: “Sir Phương.”
Không biết anh bước ra khỏi văn phòng của giám sát Khưu Tố San từ khi nào và đã đứng ở đó bao lâu.
“Chào buổi sáng.” Khóe môi Phương Trấn Nhạc treo một nụ cười, rõ ràng vừa rồi mới ăn sáng chung xong mà lúc này lại chào buổi sáng một cách kỳ quái.
Cánh cửa sau lưng anh mở rộng ra, Khưu Tố San ngồi trong văn phòng, tầm nhìn xuyên qua khe hở giữa người đàn ông và cánh cửa, nhìn về phía Dịch Gia Di.
Cô cảnh sát trẻ gật đầu mỉm cười định đi thì Phương Trấn Nhạc lại mở miệng.
“Sao cô biết Trương Kim Thổ là hung thủ?”
Tim của Dịch Gia Di lập tức rớt bịch xuống đất, trợn mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, lúng túng hé miệng rồi lại khép miệng, dáng đứng từ từ trở nên thẳng tắp.
Từ một phía khác của hành lang, bốn thám từ tìm đủ cái cớ khác nhau rời đi đột nhiên nhảy ra.
Lưu Gia Minh nhanh chóng sáp đến bên cạnh Dịch Gia Di, thò đầu nhìn vào văn phòng: Tên của mấy người không liên quan mới được thêm lên trên bảng đều không bị khoanh tròn, duy chỉ có tên của Trương Kim Thổ mới gặp được buổi sáng bị khoanh một vòng thật to.
“Oa…” Lưu Gia Minh vỗ một cái lên đầu mình, quay sang quan sát Dịch Gia Di nhiều lần từ trên xuống dưới như thể hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy người này vậy.
Cậu ta cắn răng, lắc đầu, ngón tay xoa trán với vẻ khó tin, giống như một đứa trẻ có chứng tăng động, nhịn nửa ngày mới nặn ra được một câu: “Thật sự là cô à, Gia Di, oa, biết diễn quá đấy nhé, tôi hoàn toàn không ngờ là cô đấy.”
Anh ta lại dùng sức vỗ trán, nghĩ đến lúc tên hung thủ bị khoanh tròn thật đỏ trong quá trình điều tra phá mấy vụ án này lại không nhịn được mà lùi lại một bước, lặp lại một loạt hành động tăng động vừa rồi, sau đó lớn tiếng than: “Sao cô làm được vậy? Lúc tôi hoàn toàn chưa có manh mối gì, sao cô lại biết hung thủ là ai? Oa! Oa…”
Anh ta xoa mũi, thật sự kinh ngạc nói không thành lời.
Thế này cũng quá kinh người rồi.
Giống như người anh em trưởng thành cùng anh, sẽ cùng anh đón gió phun nước miếng, đón sóng biển và tiểu bậy, đột nhiên nói với anh thật ra anh ta là con gái.
Giống như anh ăn thịt bò viên nhân nước cốt bề bề hai mươi mấy năm, đột nhiên có một ngày ông trời nói với anh, thịt bò viên nhân nước cốt bề bề thật ra được làm từ nước tiểu đấy.
Giống như…
Nói tóm lại là quá kinh người!
Lâm Vượng Cửu từ đầu đến cuối chỉ nghiêng đầu, che miệng, vẹo cổ, ánh mắt lúc thì nhìn Dịch Gia Di lúc thì nhìn tấm bảng trắng trong văn phòng, trên người dường như ngoại trừ mắt ra thì những chỗ khác đều không cử động được.
Vừa nghĩ đến cô cảnh sát trẻ Dịch Gia Di này mới nhậm chức một thời gian ngắn như thế đã vì phát hiện ra hung khí lập được công lớn mà được lên trang bìa tờ báo, hơn nữa cũng không phải dựa vào vận may! Không phải!
Bây giờ xem ra, trong nhiều vụ án cô cũng đã sớm phát hiện ra hung thủ rồi, vừa nghĩ đến đây, ông ta nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di không rời mắt, thật kinh người!
Nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng ngu ngốc cầu thần bái phật của mình, ông ta lại…
Ông ta quay người, chỉ hận không thể xuyên qua hành lang đi ra ngoài, hút hết một bao thuốc lá của mình mới thôi.