Chương 81: Tăng nhân quét rác sa lưới! 3
“Cho nên nạn nhân nữ trong vụ thảm sát ở King’s Park không phải tới công viên đọc sách một mình, thật ra cô đã suy luận ra rồi chứ không phải ngẫu nhiên nghĩ đến, hơn nữa… cũng đã sớm xác định mấy người này là hung thủ? Sao cô phát hiện ra được hay vậy?” Gary càng nghĩ đôi mắt càng sáng ngời, ánh mắt nhìn Dịch Gia Di quả thật giống như đang nhìn thần tiên vậy.
“Cho nên, vụ án trộm con cô cũng…”
Mọi người chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, không lấy lại bình tĩnh nổi!
Khưu Tố San thấy bọn họ mỗi người một câu, quả thật định cảm thán đến tận cùng trời đất mất, chị ta không thể không đẩy Phương Trấn Nhạc vẫn luôn chặn ở cửa đùa giỡn ra, ngăn cản trò hề này lại.
Chị ta bày ra vẻ mặt cấp trên ôn hòa, nói lời mời với Dịch Gia Di: “Vào nói chuyện chứ?”
Nói xong còn nhường đường, duỗi tay làm ra tư thế mời.
Phương Trấn Nhạc gật đầu cổ vũ Dịch Gia Di, dẫn đầu đi vào văn phòng của Khưu Tố San, ngồi lên sô pha sát tường một cách thoải mái và tự nhiên rồi mới chuyển tầm mắt về phía Dịch Gia Di.
Đôi mắt đó vô cùng bình tĩnh giống như hồ trên núi cao, sâu thẳm và thần bí.
Mí mắt phải của Dịch Gia Di bất chợt nhảy lên: Không phải sir Phương đã biết là mình từ lâu rồi đấy chứ?
Cô hít một hơi thật sâu, dưới ánh nhìn chăm chú đầy phức tạp không biết là sùng bái kính trọng hay là kinh hãi của mấy người Lưu Gia Minh mà chậm rãi đi vào phòng của giám sát, vòng qua Phương Trấn Nhạc đang ngồi trên sô pha, ngoan ngoãn ngồi lên cái ghế đối diện với bàn làm việc của Khưu Tố San.
Cô chụm hai chân lại, hai tay đặt trên đùi, ngồi thẳng người.
Khưu Tố San đóng cửa lại, lúc vòng qua bàn làm việc còn quan sát cô cảnh sát trẻ thật cẩn thận.
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ lớn sau lưng ghế của cô chiếu vào trong căn phòng, hắt lên nửa gương mặt của Dịch Gia Di, khiến hàng mi dài nhuộm vàng trông vô cùng mềm mại.
Vài sợi tóc vừa mảnh vừa mềm của cô cảnh sát trẻ cũng biến thành màu lúa vàng, khiến người liên tưởng đến câu hình dung các cô gái trẻ: “Nhóc con.”
Nhưng chính cô nhóc con trông mềm mại và trẻ tuổi như thế, đã dựa vào sự nhạy bén chỉ mình cô mới có phát hiện ra hung khí sớm nhất, nhìn thấu hung thủ sớm nhất, lại chơi đám lão làng trong tổ trọng án quay vòng vòng.
Chẳng trách Phương Trấn Nhạc đề nghị cô ta điều Dịch Gia Di đến tổ của anh.
Cơ thể Khưu Tố San vô thức ngồi thẳng dậy, trước khi mở miệng lại bất giác chuyển tầm nhìn về phía người đàn ông ngồi trên sô pha.
Phương Trấn Nhạc cười với chị ta và gật đầu giống như đang cổ vũ chị ta, sau đó bảo: Đừng sợ.
Khưu Tố San nhíu chặt mày, bị thái độ thèm đòn này của Phương Trấn Nhạc làm cho hơi khó ở, khi lại đối diện với “quỷ thủ khoanh tròn” Dịch Gia Di, cuối cùng chị ta cũng tìm được vài phần khí thế mạnh mẽ của người làm lãnh đạo.
“Dịch Gia Di, vòng tròn đỏ là do cô vẽ sao? Sao cô biết mấy người đó là hung thủ?” Khưu Tố San nhướn mày, mở miệng một cách dịu dàng nhưng lại không mất uy thế.
Ngón tay của Dịch Gia Di bấu vào quần, cảm giác được ánh mắt của Phương Trấn Nhạc ở bên trái phía sau giống như đang đâm vào lưng mình.
Cô hít một hơi thật sâu, vờ như ngón chân căng thẳng đến mức cọ trong đôi giày da không phải của mình, vờ như nhịp tim đập nhanh như nhịp tim của nam chính trong [Khát Vọng Nhịp Điệu] là hoàn toàn bình thường, vờ như madam và sir Phương đều cầm cây kẹo ngọt muốn lừa một đứa trẻ ngốc nhà địa chủ.
Cô từ từ thả lỏng hai vai, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt của madam, cố gắng làm ra bộ dáng “tôi không sợ, tôi không chột da, tôi mạnh nhất” sau đó hít một hơi thật sâu, bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Trong văn phòng tổ trọng án B, người nào người nấy cũng mất hồn mất vía!
Lưu Gia Minh càng nghĩ đến chuyện này lại càng cảm thấy quá kích thích.
Cậu ta làm điều tra viên nhiều năm như vậy rồi, đi theo anh Nhạc làm việc đã rất cố gắng, biểu hiện cũng rất không tồi, trước khi phá án, điều tra nghe ngóng, tìm kiếm manh mối đều phải ghi chép theo tuần, theo tháng.
Chỉ như vậy, muốn phán đoán ra là ai là hung thủ mà nói chỉ “suy luận” với cậu ta, thì cậu ta cóc tin.