Chương 803: Thế như chẻ tre 4
“Cô ấy nhất định có suy nghĩ của mình, nếu chưa suy nghĩ cặn kẽ, cô ấy sẽ không mở miệng đâu.” Cảnh ti Hoàng cười bảo.
Ông ta đã từng thấy Dịch Gia Di làm ra vô số quyết định, đưa ra vô số kiến nghị.
Lần nào sau khi hỏi xong, cô mà chẳng cho một lý do đầy đủ?
Đứa trẻ này đáng tin.
Không cần nghi ngờ vì không cần thiết.
“Đã rõ.” Quách Vĩnh Diệu gật đầu, chép miệng. Thật ra Dịch Gia Di có đưa ra nguyên nhân, một là muốn cổ vũ sĩ khí nội bộ đội cảnh sát, khiến mỗi một cảnh sát đều cảm nhận được cảm giác vinh quang, để các cảnh sát nhìn thấy dân chúng biết sự đánh đổi của bọn họ, những tin chiến thắng như cuồng hoan đó chính là lời khen ngợi dành cho bọn họ.
Một mặt khác chính là tiếp tục đánh tan dư nghiệt trong tổ chức của Lỗ Vĩ Nghiệp. Đối với loại tổ chức xu lợi này, phía cảnh sát không thể nương tay, càng không thể để ngọn lửa của nó cháy bất tận, gió xuân thổi tới lại càng vượng hơn, chính là muốn khiến bọn họ thầy bại thì tớ cụp đuôi, phải thể hiện ra thủ đoạn mạnh bạo đánh đến tận cùng của phía cảnh sát.
Để mấy tên lâu la tên tuổi không đủ để được xếp vào trong danh sách bắt giữ kia không thể tồn tại tâm lý may mắn, đám lính mất chỉ huy thật sự sợ hãi rồi, cảm thấy mình không còn cơ hội mới suy nghĩ đi làm việc khác mà không phải đổi một chỗ khác, tiếp tục làm cho một đại lão khác.
Cho nên, lần này nhiệm vụ của phía cảnh sát không thể là một dòng chảy, mà phải có một khoảng thời gian đủ dài, để cho tính nhẫn nại của đám lưu manh thối nát bị mài mòn, chờ không nổi, trốn không nổi, phải đi làm cái khác mới được.
Làm chắc ăn chắc, nếu đã có giết gà dọa khỉ và lập uy vậy phải làm đến cực hạn nhất.
Báo cáo với cảnh ti Hoàng xong xuôi, khi đứng dậy định rời đi, sir Quách đột nhiên nhớ tới lúc Dịch Gia Di trao đổi với anh ta đã nói với anh ta một câu.
Nhất thời không nhịn được, đột nhiên anh ta mở miệng nói với sir Hoàng: “Dịch Gia Di giải thích cho tôi tại sao phải thúc đẩy từng bước một mỗi ngày, để phơi bày một bước tiến to lớn đối với dân chúng.
Cô ấy nói làm chắc ăn chắc, không muốn làm quán quân thì không có ý nghĩa gì cả.”
“Làm việc gì cũng phải đặt yêu cầu cao cho mình.” Cây bút máy trong tay cảnh ti Hoàng dừng lại, ngẩng đầu lên, ông ta thấy Quách Vĩnh Diệu đang nghiền ngẫm suy nghĩ của Dịch Gia Di, đột nhiên cười bảo: “Lòng quyết tâm của đứa trẻ này…”
“Tôi cũng nên học hỏi.” Sir Quách mỉm cười tiếp lời.
“Đi làm việc đi.” Cảnh ti Hoàng gật đầu.
Quách Vĩnh Diệu kính chào rồi rời khỏi phòng, cảnh ti Hoàng đóng nắp bút máy lại, châm lò hương, đột nhiên không kiên nhẫn được nữa, ông ta cầm điện thoại lên gọi điện cho Bạch Mi Ưng Vương.
Đối phương vừa nhấc máy, ông ta đã cao giọng nói: “Thế nào rồi? Bắt giữ vẫn thuận lợi chứ? Có cần tổ trọng án chúng tôi chi viện không?”
Bạch Mi Ưng Vương vốn đang vui vẻ vì nhiệm vụ lùng bắt đại thắng, toàn thắng, nghe được câu này của Hoàng Trung Thành lại buồn bực.
Đối phương lập tức kéo ông ta về hiện thực, nhắc nhở ông ta trong công lao lần này có một nửa thuộc về tổ trọng án.
Bạch Mi Ưng Vương im lặng một lúc rồi thở dài, cuối cùng vẫn nói: “Đại hội biểu dương lần này, tôi mời ông ngồi ghế đầu tiên có được không, sir Hoàng?”
“Ha ha ha, không dám không dám, chúng tôi chỉ dựa theo quy tắc phá án hình sự mà thôi, trong lúc vô tình lại giúp được tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức, chỉ là thuận tiện mà thôi…”
Câu này của Sir Hoàng nói đến nửa đoạn sau cuối cùng cũng không thể làm màu được nữa, tiếng cười bật ra khỏi cổ họng như tự có ý chí của mình, ông ta cũng không giả bộ được nữa mà cười ha ha rất to: “Ha ha ha ha… cơ mà cũng đúng, ha ha, chuyện mà các ông không làm được thì chúng tôi làm giúp ông vậy!”
Chuyện mà Đông Xưởng quản được, Tây Xưởng chúng tôi cũng phải quản.
Chuyện mà Đông Xưởng không quản được, Tây Xưởng chúng tôi vẫn phải quản.
Ha ha ha ha… ha ha ha!
Nghe được tiếng cười của cảnh ti Hoàng, cuối cùng Bạch Mi Ưng Vương cũng không tiếp được lời nữa, ông ta nghiến răng, nói một tiếng: “Bên này đang bận, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho ông sau.” Sau đó vội vàng cúp máy.
Cảnh ti Hoàng cũng không để ý sự vô lý này của đối phương, đặt ống nghe về máy, ông ta ngả người dựa lên chiếc ghế cũ, vẫn tươi cười ra mặt.
Cảnh ti Hoàng Trung Thành, một ông cụ hạnh phúc lúc tuổi già!