Chương 804: Đạo đức tốt 1
Mọi người cùng nhau ăn nho.
Mấy ngày rồi chưa được nếm thử vị tươi của quán ăn Dịch Ký, mọi người đều đã thèm muốn chết, một bữa thịnh soạn ăn ngấu nghiến, cái bụng nhỏ của mọi người đều căng tròn.
Trên đường trở về, Dịch Gia Di mua một túi hoa quả, về đến bên bàn làm việc ngồi xuống vừa chỉnh sửa hồ sơ, vừa ôm cái bát nhỏ, bóc từng quả nho một.
Cô thích lột vỏ nho luôn một thể, sau đó nuốt từng quả một, ăn cứ phải gọi là rất sảng khoái.
Bóc đến khi đầu ngón tay bị màu đỏ tím của nước nho nhuộm lên, không thể không dùng ngón áp út chưa dính nước nho để lật văn kiện.
Khi Phương Trấn Nhạc đi vào đây đưa khẩu cung của người chỉ điểm mà anh đã sắp xếp xong, Dịch Gia Di vừa vặn bóc xong một bát nho, cô lập tức giơ cao cái bát nhỏ, nhiệt tình mời anh nếm tử: “Anh Nhạc thử đi, nho Kyoho, chua ngọt vừa miệng, vừa to vừa mọng nước.”
“Người bán nho hẳn nên thuê cô về giúp họ chào hàng mới phải.” Phương Trấn Nhạc cầm một quả lên, nho đã lột vỏ vừa vào miệng chính là nước, vị chua ngọt lại no đủ, cắn nhẹ một cái chính là nước quả ngập miệng, vô cùng sảng khoái: “Ừm, quả nhiên ngon! Là quả nho ngon nhất được ăn trong mùa đông năm nay.”
“Vậy anh ăn nhiều một chút.” Dịch Gia Di dứt khoát đưa bát cho anh, sau đó lại đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi đi rửa tay cái đã.”
Nói xong, cô xòe năm ngón tay ra, lắc hai bàn tay bị nhuộm đỏ trên đầu ngón tay trước mặt anh.
“Vậy tôi không khách sáo nhé.” Phương Trấn Nhạc cầm bát, nhướng mày bảo.
“Khách sáo với tôi làm gì chứ!” Dịch Gia Di đi đến hành lang vẫn còn hô to, sau đó chỉ còn tiếng bước chân khi chạy bước nhỏ, bịch bịch bịch…
Phương Trấn Nhạc lập tức cầm bát, khóe miệng vặn vẹo nhếch lên, đôi mày cũng run rẩy theo.
Trước đó anh nói định qua đây đưa văn kiện mà cô đã chuẩn bị xong một bát nho đã bóc xong vỏ như vậy… chà!
Ngồi xuống bên cạnh bàn của Dịch Gia Di, anh lại chậm rãi cầm một quả nho nữa đưa vào miệng.
“Ừm… ừm ừm…” Vừa ăn vừa còn muốn lẩm bẩm thỏa mãn.
Lưu Gia Minh làm sao chịu được sức cám dỗ như vậy, bước một bước tới, giơ tay định lấy một quả: “Anh Nhạc cho em ăn thử với.”
“Bốp!” Phương Trấn Nhạc đánh một cái thật mạnh lên mu bàn tay của Lưu Gia Minh: “Muốn ăn thì tự đi mà bóc, không phải còn mấy chùm nữa hay sao?”
“Oa!” Lưu Gia Minh rụt phắt tay lại, giơ cao lên nhìn, trên mu bàn tay lập tức sưng lên ba dấu ngón tay, cú vả chát chúa của anh Nhạc!
“Cho một quả thôi, anh có nhiều như thế còn gì?” Lưu Gia Minh chỉ vào cái bát nhỏ mà Phương Trấn Nhạc đang cầm.
“!” Phương Trấn Nhạc trừng mắt, Lưu Gia Minh lập tức không ho he gì nữa, quay người đến bên bàn chung cầm một chùm nho lên, tự mình bóc với vẻ tủi thân.
Phương Trấn Nhạc đang cầm quả nho thứ ba lên thì đột nhiên điện thoại ở văn phòng tổ B vang lên, Lưu Gia Minh nhận máy, sao đó đưa ống nghe cho Phương Trấn Nhạc với ánh mắt khó hiểu: “Anh Nhạc, điện thoại của anh.”
“?” Phương Trấn Nhạc nhướng mày, sao lại gọi đến tổ B?
“Alo?”
“Biết ngay cậu ở đây, qua văn phòng tôi đi, có chuyện cần nói với cậu.” Là giọng của cảnh ti Hoàng.
“Yes, sir.” Phương Trấn Nhạc đứng thẳng người, nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi mới đưa ống nghe về cho Lưu Gia Minh: “Văn kiện tôi để trên bàn của Thập Nhất, có chuyện thì call cho tôi, ồ, cái bát này lát nữa đợi tôi ăn xong nho sẽ trả về cho Thập Nhất.”
“Biết rồi, anh Nhạc.” Lưu Gia Minh đã bóc xong một quả nho đưa vào trong miệng, gật đầu đáp lời.
Vì thế, sau vài phút, Dịch Gia Di rửa tay xong quay về, phát hiện ra một bát nhỏ đó của mình đã bị anh Nhạc cầm đi luôn.
À… cứ khách sáo một chút vẫn hơn, hu hu, nho của mình… đau lòng.
…
Phương Trấn Nhạc một đường đi về phía văn phòng của cảnh ti Hoàng, khi quành vào lối rẽ đầu tiên thì gặp được sir Quách – Quách Vĩnh Diệu của PPRB đang cầm một xấp văn kiện.
“Sir Quách, tôi mua được mấy tấm ảnh tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức bắt hung thủ từ tay người chỉ điểm, chụp rất sắc nét, đã kêu người đưa tới văn phòng của anh rồi, lát nữa anh xem nhé.” Tâm trạng của Phương Trấn Nhạc đang tốt, hiếm khi chủ động bắt chuyện với Quách Vĩnh Diệu, giọng điệu còn rất ôn hòa.
Quách Vĩnh Diệu sau khi liên tiếp ăn cua của Phương Trấn Nhạc, lại cầm được ảnh của đối phương, bây giờ còn được đối xử lễ phép như thế cũng sững sờ, mới nhướng mày cười bảo: “Khi nào sir Phương mới khởi công vậy? Gần đây phỏng vấn các thám tử đến đâu rồi?”
“Tìm được một vài hạt giống cũng không tồi, đã giao cho sir Hoàng, đợi phê duyệt xong sẽ thành lập tổ nhỏ khởi công.” Phương Trấn Nhạc lại nghiêm túc đáp lời sir Quách.