Chương 805: Đạo đức tốt 2
Quách Vĩnh Diệu càng thêm tò mò, trước đây Phương Trấn Nhạc gặp được mình đều toàn ứng phó qua loa ừm ừm hừ hừ, đột nhiên giờ đổi tính, hay là hôm nay nhặt được tiền?
“Oa, mùi nho rất nồng nhé.” Đột nhiên Quách Vĩnh Diệu nhìn thấy nho trong tay Phương Trấn Nhạc, không nhịn được mà tùy ý nói.
“Ừm, nho Kyoho, chất lượng không tồi.” Phương Trấn Nhạc vừa cười vừa gật đầu.
“Kiên nhẫn đến vậy sao? Không phải cậu tự lột vỏ đấy chứ?” Quách Vĩnh Diệu nhướng mày.
“!” Phương Trấn Nhạc nhướng mày nhún vai, từ chối cho ý kiến.
“Cho thử một quả đi.” Quách Vĩnh Diệu cười hỏi.
“Ha.” Khóe môi của Phương Trấn Nhạc đột nhiên kéo xuống, nụ cười thu lại vài phần, tay cầm cái bát rụt về sau, ý tứ rất rõ ràng: Đòi nho với lão tử chính là anh có hơi được nước làm tới rồi đấy.
“Ha ha ha…” Quách Vĩnh Diệu lại không để ý, còn cười trêu chọc: “Đồng nghiệp nữ tặng cho đúng không?”
“Đi làm việc của anh đi.” Phương Trấn Nhạc hừ một tiếng, quay người đi lên tầng.
Quách Vĩnh Diệu quay đầu nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Phương Trấn Nhạc, không nhịn được mà cúi mắt suy nghĩ: Trong cục cảnh sát này còn có người không có mắt không có suy tính đến vậy sao, dám va chạm với tên cứng đầu Phương Trấn Nhạc này?
Va nổi sao? Không sợ rụng răng à?
Quách Vĩnh Diệu bĩu môi, đi xuống mấy bậc thềm lại quay đầu lẩm bẩm, chậc chậc thì thầm: “Cũng không đúng, nhìn bộ dáng không có tiền đồ đó của Phương Trấn Nhạc… nói không chừng không cần người ta đụng, tự cậu ta đã…”
Là tên hắc sát tinh Phương Trấn Nhạc này đã động phàm tâm, nhìn trúng con gái nhà người ta rồi?
Nghĩ như vậy, lại nghiền ngẫm bộ dáng ôm cái bát của Phương Trấn Nhạc rất giống một tăng nhân tuấn tú bưng chén của anh ta, vừa thành kính vừa đắc ý!
Chậc!
Quách Vĩnh Diệu quành vào văn phòng nhân viên văn chức, giao một xấp văn kiện cho cô Lư Uyển Nhân, vừa dặn dò đối phương nhập văn kiện vào hồ sơ ngay trong tuần này, vừa không nhịn được mà thảo luận với chị Nhân về những gì mà mình vừa mới nhìn thấy.
“Thật á?” Đôi lông mày của chị Nhân soạt một cái nhảy cao lên tận trán, đôi mắt phát sáng.
“Biết là ai không?” Quách Vĩnh Diệu mang theo lòng tin đối với khứu giác hóng hớt của chị Nhân, mở miệng hỏi.
“Không biết.” Chị Nhân mím môi lắc đầu, diễn vô cùng chân thật.
Thẳng đến khi Quách Vĩnh Diệu rời khỏi văn phòng của chị ta, chị Nhân mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, vừa lắc đầu tấm tắc vừa thấp giọng cười.
Sau vài phút, người hầu nhỏ mới nhậm chức của chị Nhân cầm văn kiện nhận được từ bộ phận khác trở về, đi vào văn phòng chật chội lại thấy chị Nhân ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt nhìn thấu thiên cơ, bộ dáng cao thâm sâu sắc…
Trong văn phòng nhỏ tối tăm này không cần đến đèn nữa, ngón cái của chị Nhân bấm vào ngón giữa và ngón vô danh, nghiêng đầu tính toán, xung quanh có thể sáng lên ánh sáng thần bí!
…
Gõ cửa văn phòng của cảnh ti Hoàng, Phương Trấn Nhạc phát hiện ra giám sát Wagner cũng đang ở đây.
“?” Anh đi vào trong văn phòng, sau khi hành lễ chào hỏi mới ngồi xuống bên cạnh Wagner.
Cảnh ti Hoàng nhìn Wagner rồi lại nhìn Phương Trấn Nhạc, cuối cùng gõ lên mặt bàn làm việc dưới ánh mắt nghi ngờ của Phương Trấn Nhạc, hỏi Wagner một lần cuối cùng: “Cậu không hối hận chứ?”
“Tất cả lấy lợi ích của đội cảnh sát làm đầu, tôi không hối hận.” Wagner nghiêm túc đáp.
Xưa nay cảnh ti Hoàng vẫn luôn hiểu cách làm người của Wagner, biết anh ta đã nói như vậy thường đều là thật sự sẽ nghĩ như vậy, trong lòng dâng lên vài phần tôn trọng, ông ta gật đầu, lúc này mới quay về phía Phương Trấn Nhạc.
“Phương… Hửm?”
Chỉ thấy Phương Trấn Nhạc ngày thường cũng khá là nghiêm túc, tuy rằng đang ngồi nghiêm chỉnh ở đó nhưng tay trái lại ôm một cái bát nhỏ, bên trong đựng nho đã bóc vỏ.
“?”
Đây là tạo hình gì vậy?
“Tới gặp tôi còn mang theo nho?” Cảnh ti Hoàng không nhịn được cười.
“Tự ăn thôi, sir Hoàng, nếu ông thèm, lát nữa tôi sẽ mua mấy chùm cho ông.” Phương Trấn Nhạc ôm khư khư cái bát, không hề có ý tiến lên mời người khác ăn.
Cảnh ti Hoàng xùy một tiếng, lắc đầu bật cười, ông ta hắng giọng, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính: “Wagner muốn một tổ nhỏ của mình, bên này tôi đã trao đổi với cậu ta xong, cũng đã cân nhắc chuyện này, nghĩ nếu đã như vậy không bằng đưa bốn thám tử viên vừa mới thông qua phỏng vấn của cậu cho giám sát Wagner.”
“Vậy…” Phương Trấn Nhạc hơi nhíu mày, vừa mở miệng lại đột nhiên ngậm lại.
Anh nhướng mày với vẻ khó tin, lẽ nào?