Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 806 - Chương 806 - Đạo Đức Tốt 3

Chương 806 - Đạo đức tốt 3
Chương 806 - Đạo đức tốt 3

Chương 806: Đạo đức tốt 3

Sẽ không phải Wagner chỗ nào cũng muốn ăn sẵn, không chỉ quản tổ B mà anh đã điều giáo xong, mà còn muốn trực tiếp dẫn các thám tử mà anh mới phỏng vấn thông qua đi luôn?

Wagner nhận bốn thám tử mà anh đã phỏng vấn thành lập lại một tổ mới, vậy… vậy tổ B thì sao?

“Ừm, đúng vậy, cậu vẫn nên về tổ B tiếp tục dẫn dắt đi, thế nào?” Cảnh ti Hoàng nghiêm mặt, rõ ràng tuyên bố một tin tốt như thế nhưng bộ dáng lại như đang kể một chuyện vô cùng ác liệt.

Phương Trấn Nhạc lại làm sao có thể nhịn được, anh lập tức kích động giơ cao cánh tay, siết nắm tay muốn hô lên, tầm nhìn đối diện với gương mặt của cảnh ti Hoàng mới lại lặng lẽ thu cánh tay về.

Anh đột ngột đứng dậy, bàn ghế ma sát với thảm, trực tiếp bị anh va đổ nhưng anh cũng mặc kệ, đứng thẳng người rất nghiêm, kính chào một cách có nề nếp!

“Cảm ơn sir Hoàng!” Phương Trấn Nhạc trịnh trọng nói.

“Cảm ơn Wagner bên cạnh cậu ấy, có tổ trưởng như Dịch Gia Di, một thám tử có nhiều thành tựu như thế mà vẫn nỡ chắp tay nhường lại, đạo đức rất tốt.” Cảnh ti Hoàng bĩu môi.

Phương Trấn Nhạc cũng không hàm hồ, quay đầu lại nghiêm túc nói với Wagner: “Cảm ơn anh, giám sát Wagner!”

“Vốn chính là nhân tài do cậu đào tạo, là các hậu sinh nhờ nhãn lực tốt của cậu đề bạt lên.” Wagner gật đầu: “Tuy rằng những ngày này ở tổ rất ngắn nhưng tôi đã được lợi rất nhiều.”

“Đó là đương nhiên.” Phương Trấn Nhạc cười rạng rỡ, lộ ra mấy cái răng trắng tinh, thản nhiên chấp nhận lời khen của anh ta.

Cảnh ti Hoàng và Wagner đành lắc đầu vì bộ dáng không khách sáo của anh, mà cũng buồn cười.

Phương Trấn Nhạc lại quay đầu kéo cái ghế lên rồi ngồi xuống, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang nụ cười, trong tay vẫn ôm khư khư chén của anh, ồ không, là cái bát nhỏ đựng nho của anh.

Tiếp sau đó, cảnh ti Hoàng điều hồ sơ bốn thám tử mà Phương Trấn Nhạc đã trình lên, mời anh giới thiệu về bốn thám tử này cho Wagner.

Cũng thảo luận công việc và giao tổ giữa hai bên…

Toàn bộ quá trình Phương Trấn Nhạc đều ôm cái bát, cái bát nhỏ này dường như đã phế một cánh tay của anh. Tay trái đã không còn tác dụng gì khác, hoàn toàn chính là tả thiên vương cầm bát.

Thảo luận suốt một tiếng, anh cũng chưa từng đặt cái bát xuống bàn làm việc của sir Hoàng, như chỉ sợ người khác trộm nho của anh.

Trong lúc thảo luận công việc, anh sẽ lấy một quả nho sau đó chậm rãi cắn nó, ăn chậm nhai kỹ như ăn nhân sâm quả.

Cảnh ti Hoàng và Wagner vốn không thích ăn nho đến vậy, nhưng nhìn anh ăn nho suốt một tiếng đồng hồ cũng phát thèm lên được.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Phương Trấn Nhạc rời đi một cách hăm hở, dọc theo đường đi, cứ hễ khi không có người đều sẽ giơ cao cái bát, hưng phấn giống như giơ phần thưởng quán quân.

Sau khi gặp người lại lặng lẽ ôm cái bát trước ngực, không ngừng dùng ngón cái mài lên vành bát giống như đang khoe khoang, lại giống như không phải, không rõ lắm, cũng chẳng hiểu ra sao.

Wagner về đến tổ B nhìn thấy một bát nho nhỏ trước mặt Dịch Gia Di, lập tức hiểu ra cát bát nho khoe khoang với mình đó là từ đâu tới rồi. Ngay khi Dịch Gia Di khách sáo mời anh ta ăn nho trên bàn chung, anh ta lại không hề khách sáo đòi một bát nho đã lột vỏ xong trong tay Dịch Gia Di.

Wagner chưa bao giờ từng đưa ra yêu cầu gì với Dịch Gia Di, bây giờ anh ta hiếm khi mở miệng, tuy Dịch Gia Di có hơi chưa lấy lại bình tĩnh nhưng cũng không thể từ chối được.

Dù rằng Wagner nhìn thấy cô giống như con cún nhỏ mất đi bảo bối nhưng vẫn nhẫn tâm giành mất nho của cô.

Sau này sẽ không còn thời khắc tốt đẹp như vậy nữa, tranh thủ cơ hội cuối cùng ăn một bát nho của cô đi.

“…” Dịch Gia Di nhìn một bát nho nhỏ nữa rời khỏi mình đi xa với vẻ mong ngóng, nghe Wagner nhóp nhép nhóp nhép nuốt nước nho mà cô chép miệng.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hôm nay có phải cô không có duyên ăn nho không?

Cô đứng dậy, đi đến trước tượng Quan Công, vái ba vái trước Quan Công, miệng lẩm nhẩm: “Nhị Gia, Dịch Gia Di thắp hương cho ngài.”

Sau đó thì thầm: “Lần này tôi cũng có thể ăn được nho phải không?”

Cô ngồi về chỗ, cầm một quả nhỏ rồi cẩn thận lột vỏ, lột một miếng mà ngón tay dính nước nho chua ngọt, sau đó bỏ nho vào trong một cái bát nhỏ, lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa với vẻ đề phòng.

Sau mười giây, ngoài cửa vẫn yên tĩnh, không còn vị trưởng quan nào tới nữa.

Lúc này cô mới cười hì hì, hóa ra cô ăn nho, Quan Nhị Gia cũng đói rồi.

Dịch Gia Di tươi cười rạng rỡ, lại bóc vỏ một quả nho khác, chắp tay lạy Quan Nhị Gia, sau đó dũng cảm đưa nho vào trong miệng.

Ngài ăn hương khói tôi ăn nho, thế giới hòa bình, ngài tốt, tôi cũng tốt, chẹp chẹp…

Bình Luận (0)
Comment