Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 820 - Chương 820 - Khai Trương Đại Cát 3

Chương 820 - Khai trương đại cát 3
Chương 820 - Khai trương đại cát 3

Chương 820: Khai trương đại cát 3

Ông ta lại hỏi chi tiết nấu liên quan đến món “ngỗng đế quốc” rồi cũng không nán lại thêm lâu nữa, để đầu bếp A Hương chuyên tâm nấu ăn, còn mình thì quay người trở về phòng trước.

Sau khi ngồi xuống, trùng hợp nhìn thấy Dịch Gia Đống nhấc vung nồi lên, khói nóng lập tức bốc lên trời, cua đồng đỏ au thoắt ẩn thoắt hiện trong hơi nước.

Cảnh này chính là hình tượng cụ thể của “khói lửa nhân gian.”

Ngón trỏ giật một cái, ông ta không nhịn được mà quay người nhìn ra bên ngoài, nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay với vẻ nôn nóng. Khách vẫn chưa tới, không thể khởi động trước, nhưng ông ta cũng không muốn vì đợi bạn mà hại cua đồng đã nóng hổi trở nên nguội ngắt, vậy vị cũng sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Cũng may khi Clara pha xong nước gừng bưng đến cửa sổ đưa món cách cửa kính cho Dịch Gia Di thì một đôi nam nữ ăn mặc khiêm tốn, đeo kính râm cũng bước từ ngoài cửa Dịch Ký vào trong.

Thái Lam thở phào một hơi nhẹ nhõm, vẫy tay với hai người kia, hai người đó cũng ngồi đối diện với Thái Lam tiên sinh.

Ngay khi hai người gỡ kính râm xuống, Dịch Gia Di, Dịch Gia Đống, Clara và Tôn Tân cách sau cửa kính đều kinh ngạc rớt cằm.

Siêu sao võ thuật đang nổi Phòng Long!

Còn có bạn gái minh tinh hiện tại của anh ta nữa!

Dịch Gia Di kiềm chế thôi thúc muốn hét chói tai, cố hết sức bình tĩnh lên món cho bốn người, đôi mắt lại lén lút quan sát Phòng Long và cô bạn gái của anh ta. Người thật khi còn trẻ, sống sờ sờ ở đó, còn tới quán cơm nhà cô ăn cua.

Siêu sao võ thuật đại chiến cua!

Phòng Long nhìn thấy Dịch Gia Di nhìn mình còn tưởng cô sẽ xin anh ta chữ ký, nhưng đúng lúc này, Dịch Gia Di lại đưa ra thỉnh cầu mong anh ta chụp ảnh chung với Dịch Gia Đống.

“?” Không phải chụp chung với cô mà là với anh trai cô?

“!” Dịch Gia Di ra sức gật đầu.

Trong lòng nữ tổ trưởng không có theo đuổi minh tinh mà chỉ có gây dựng sự nghiệp. trong đầu cô chỉ toàn là: Đến lúc đó treo ảnh chụp chung của đầu bếp Dịch với Phòng Long lên, và ảnh chụp chung của đầu bếp Dịch cùng Thái Lam tiên sinh, cả hai cùng treo trên tường, thế này hữu dụng hơn bỏ tiền ra làm quảng cáo nhiều!

Đợi Phòng Long và đầu bếp Dịch chụp ảnh chung xong, món ngon cũng đã bắt đầu lên bàn: Cua đồng hấp, cua say rượu, đậu hũ gạch cua, cua hầm vịt, cua xào cay, lại có đậu phụ Tứ Xuyên, tôm hùm, cá trôi đen hấp…

Tuy rằng Phòng Long đã từng ăn qua rất nhiều sơn hào hải vị, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ăn một bữa toàn tịch lấy “cua đồng” làm chủ đề như thế.

Khi gạch cua dầu và thơm vào miệng, vị tươi mới lập tức xộc thẳng lên óc, anh ta lộ ra vẻ mặt hưởng thụ một cách khoa trương, không hề khác gì với vẻ mặt của đám người Dịch Gia Di khi nhìn thấy anh ta vừa rồi.

“Khá lắm!” Phòng Long trực tiếp gật đầu với Thái tiên sinh, sau đó thể hiện ra bản tính hào sảng, ăn từng miếng to và nuốt từng miếng to vào bụng.

Ăn đến thỏa thuê đã đời, lại gọi mấy cốc Nữ Nhi Hồng – rượu vàng phối với cua lại càng tuyệt vời hơn.

Khi lưng bụng rồi, Phòng Long đã cảm thấy hài lòng, lúc này anh ta mới có tâm trạng quan sát xung quanh, chỉ thấy chỗ này khung cảnh cũng không tồi, lại chú ý đến phong cách của quan ăn cũ, khắp tường đều là ảnh các món ăn, bàn ghế cũ đều vô cùng có hơi thở Hồng Kông.

“Môi trường ở đây ngược lại cũng không tồi, Thái tiên sinh định coi chỗ này làm quán ăn quay bù cảnh phải không?”

“Ừm, vừa rồi tôi cũng nghĩ đến một điểm này, cậu cũng cảm thấy không tồi chứ?” Thái Lam hỏi.

“Rất không tồi, mấu chốt là vị cũng ngon. Chỉ sợ lên phim, nơi này vừa nổi tiếng, muốn tới ăn một cách yên bình như vậy cũng sẽ khó.” Phòng Long nhướng mày.

“Ha ha.” Thái Lam nghe ra được sự tự tin “phim của chúng ta chắc chắn sẽ nổi” trong lời nói của Phòng Long, cũng cảm thấy hào hứng hơn. Ngược lại đột nhiên nghĩ đến gì đó mà nhìn xung quanh, bọn họ đã tới được một lúc như vậy, sao khách ở những bàn khác đều không có?

Cho nên ông ta gọi Dịch Gia Di qua hỏi chuyện.

“Ồ, hôm nay là Thái tiên sinh đặt một bàn, những người khác đặt toàn bộ những bàn còn lại, chúng tôi dựng biển bao trọn quán ở ngay cửa trước rồi, trước không tiếp đón khách khác nữa.” Dịch Gia Di cười đáp.

“Hóa ra là vậy, nhưng bọn họ tới cũng muộn thật.”

“Vâng, một đám người ăn cơm rất muộn, rất không tích cực.” Dịch Gia Di cũng cười than theo.

“Chẳng qua ngược lại cũng tiện cho chúng tôi hơn.” Thái Lam sảng khoái đáp.

Những vị khách khác không tới để chiếm chỗ, còn không phải cung cấp một môi trường tốt yên tĩnh, độc chiếm quán ăn cho bọn họ hay sao.

Bình Luận (0)
Comment