Chương 823: Lưu manh vô nhầm điện Diêm Vương 2
Cô không phô trương thanh thế, có đủ tự tin và thẳng thắn thì có thể thoải mái làm bản thân như vậy.
Người sống một đời, đến khi già rồi đột nhiên lại ngưỡng mộ sự tiêu sái của cô.
Khi Bạch Mi Ưng Vương lén quan sát Dịch Gia Di thì Thái Lam cũng đang quan sát như vậy.
Ông cụ thích hưởng thụ cuộc sống, truy tìm chân lý và triết lý sống thấp thoáng cũng đang nếm trải được vị tiêu sái “đơn thuần” từ trên người Dịch Gia Di.
Khi làm việc chính là cảnh sát nghiêm cẩn và chuyên nghiệp nhất, trong đời sống cá nhân thì lại chính là bản thân tự do tự tại nhất.
Đây không phải kiểu tiêu sái phất ống tay áo, múa kiếm, ngẩng đầu thể hiện thái độ, mà là sự tiêu sái từ trong linh hồn chiếu lên tính cách.
Đó là mị lực thuần túy nhất thuộc về bản thân cô.
Chuyện may mắn lớn nhất trong đời người đại khái chính là sự thỏa chí khi phấn đấu và sự tự do trong linh hồn.
Thái Lam nghiền ngẫm một câu nói này, vội móc quyển số luôn mang theo bên mình ra ghi lại câu văn này, lại đọc một lần nữa vẫn thấy hài lòng. Sống đến cái tuổi này của ông ta sớm đã không muốn cắt tóc và trang điểm cho tính cách của mình nữa, làm phép trừ tuổi tác nhìn thấy nữ hậu sinh như vậy lại có ý khác.
Phòng Long thấy Thái Lam ghi chép, vừa định mở miệng hỏi ông ta viết gì, lẽ nào là công thức nấu ăn? Nhưng đột nhiên ánh mắt dán chặt ra ngoài cửa đã chợt quên mất lời ban đầu định nói.
Chỉ thấy gần mười thanh niên trẻ tuổi cà lơ phất phơ đi đến cổng Dịch Ký, ngẩng đầu nhìn nét chữ trên bảng hiệu, sau khi xác nhận không lầm lại nhìn trên vách tường bên trong Dịch Ký, quả nhiên trông thấy trên đó dán mấy mẩu báo cắt nội dung chính…
Trên mấy bức ảnh nhòe nhoẹt đó vẫn có thể nhìn ra được là một nữ cảnh sát, lại nhìn tiêu đề bằng chữ to kia, không sai, chính là ngôi sao mới của giới cảnh sát, tay súng thần tổ trưởng Dịch.
Mấy tên du côn trao đổi ánh mắt với nhau rồi băng qua mấy bàn vuông, bàn tròn kín khách ngồi, lần lượt bước vào trong phòng ăn không quá rộng rãi vì ngồi đầy người này.
Tên dẫn đầu không nói hai lời, hất cằm một cái với người phía sau, một đám người lập tức ra tay.
Người đi vào quán ăn thò tay mò ra sau hông, vén lớp áo khoác lên, một cái chuôi đường dao lóe lên. Gã nhanh nhẹn rút đao, mấy người này muốn chào hỏi các thực khách ở đây, lật đổ bàn, đập tường, đập cửa sổ, phá quán, đuổi khách đi, chính là mục đích của bọn họ.
Mà những người đứng dưới lán che mưa bên ngoài cửa thì lập tức xách cao thùng trong tay, ào một cái hắt lên vách tường màu trắng bên ngoài cửa Dịch Ký, khiến cho cửa Dịch Ký nhuộm một màu đỏ, “máu me đầm đìa” trông rất đáng sợ, cũng là mục đích của bọn họ.
Con ngươi của Phòng Long co rút, ngẩng đầu lên với vẻ khó tin, anh ta chống bàn định đứng dậy, đây là người tới đuổi giết anh ta hay là có chuyện gì khác?
Nhưng anh ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy các cảnh ti và giám sát vốn đang nhai ngấu nghiến một cách không có hình tượng tí nào trong nhà ăn Dịch Ký đều đồng loạt quay đầu. Cảnh tượng này khiến Phòng Long nghĩ đến hình ảnh trong một chương trình động vật ở nước ngoài: Trong bóng tối, ánh trăng mờ ảo, bóng lưng nhấp nhô màu đen giống như hình bóng trong hoang dã bỗng nhiên quay đầu lại, vô số đôi mắt xanh rờn hướng về phía ống kính.
Sau đó, mấy trưởng quan có tầm nhìn như sói này lại không hẹn mà cùng làm ra một động tác.
“Bốp!” Một tiếng đũa đập lên mặt bàn.
Áo khoác vén lên, lộ ra bên trong rõ ràng toàn là súng!
Khẩu nào cũng được lau đến bóng loáng sáng chưng, sát khí tản ra ngoài, chỉ thiếu mỗi bia ngắm.
…
Đám du côn vừa mới giơ đường đao lên, còn chưa kịp hô to a a để thể hiện khí thế đã đột nhiên biến thành con mèo bị giẫm phải đuôi, é một tiếng cứng ngắc họng.
Đệt!
Không phải các anh em nói viên cảnh sát bắt chú Nghiệp mở một quán cơm bình thường ở bên này, tên là Dịch Ký hay sao?
Con mẹ nó! Mày bảo đây là quán cơm bình thường ấy hả?
Quán cơm mà thực khách nào cũng có súng phối?
Cứu mạng!
Cảnh sát!
Mau gọi cảnh sát!
Ngay sau đó mọi người ăn ý ngầm quay lưng lại với nhau, giơ đao rồi lùi lại với vẻ phòng bị.
Xuất sư chưa xong người đã chết trước chính là nói một đám du côn như bọn họ.
“Lưu manh ở phố nào thế? Có gì thì từ từ bàn bạc, không phải nhắm vào các người.” Tên lưu manh dẫn đầu vội vàng cao giọng giải thích.
Người đàn ông có súng phối ngồi cách bọn họ gần nhất lại hoàn toàn không để ý đến lời giải thích của bọn họ mà chậm rãi đứng dậy.