Chương 824: Lưu manh vô nhầm điện Diêm Vương 3
Đám lưu manh lập tức cảm thấy da đầu tê rần.
Á á á! Anh ta đứng dậy rồi! Anh ta đứng dậy rồi!
Người đàn ông có súng phối nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng, cạch một tiếng mở chốt bao súng phối ra, động tác thong thả, thật sự là chậm rãi rút súng rồi giơ súng nhắm vào đám lưu manh, trầm giọng bảo: “Ngồi hết xuống.”
Đại khái là vì đang ăn quá say sưa nên giọng nói của anh ta cũng lộ ra khí tức thỏa mãn và lười biếng.
Rõ ràng cầm khẩu súng nhắm vào đầu người khác, làm ra uy hiếp hung tàn nhất nhưng thái độ lại biếng nhác như thế.
Đám người Dịch Gia Đống và Tôn Tân ở sau bếp đều trừng to mắt, buông công việc trong tay xuống, thò đầu tới nghi ngờ có phải sắp xảy ra đánh nhau gì đó rồi hay không, nhưng tình hình này… hình như cũng không cần bọn họ làm gì cả.
Sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng cũng đứng dậy, lùi lại một bước chặn trước một bàn của Thái Lam tiên sinh, cho dù chỉ là giám sát của bộ phận quan hệ công chúng nhưng bản năng bảo vệ thị dân vẫn còn đây.
Đám lưu manh vẫn đang chần chừ, tiếng bàn ghế va chạm vào nhau đột nhiên vang lên không ngừng, chớp mắt lại có thêm tám người đàn ông thô kệch nữa đứng dậy, người nào cũng rút súng, nhắm họng súng qua đây.
Lúc đám lưu manh này tới khí thế hùng hổ bao nhiêu, đi đường tự mang theo giót bao nhiêu… thì lúc này lại ti tiện bấy nhiêu, bộ dáng ngồi xổm xuống ôm đầu hèn nhát bấy nhiêu.
Không quá năm phút, lách cách lách cách vài tiếng vang lên, đám lưu manh lao vào đây muốn đập quán đều nhận được một cặp “vòng tay bạc.”
Đến lúc này, bọn họ mới biết: Ăn cứt rồi! Một phòng toàn cảnh sát!
…
Mà ở ngoài quán ăn lại là một cảnh tượng khác.
Lúc đó, Dịch Gia Di đang dựa lên tường ngoài của Dịch Ký nói chuyện với các đồng nghiệp cùng tổ B đang ngồi bên bàn ăn ăn cơm, khi đám lưu manh tiến vào, cô vừa định quay đầu đón khách thì suýt chút nữa bị hắt sơn đỏ đầy mặt… Cũng may từ khi làm cảnh sát cho tới nay ngày nào cũng chạy bộ, rèn luyện, nâng cao thần kinh vận động, bằng không cũng xui xẻo rồi.
Một bước tránh đi, khi lại quay đầu nhìn qua, tên lưu manh kia đang định hắt sơn lần hai, hai tên lưu manh xách thùng phía sau cũng đi tới một mặt tường trắng khác định hắt…
Các thám tử tổ B, các thám tử tổ A và các đội viên đội Phi Hổ ở mấy bàn bên cạnh đều là binh hùng tướng mạnh, tốc độ phản ứng vượt xa tưởng tượng.
Chỉ trong chớp mắt “hắt sơn thủ” đã đắc thủ một lần kia đột nhiên trong tay trống không, quay đầu nhìn qua chỉ thấy thùng sơn của mình không biết tại sao lại ở trong tay một người khác.
Anh ta vừa định ngẩng đầu chửi ầm lên thì đột nhiên cằm ăn một cú đấm, đầu óc ong lên một tiếng, người suýt chút nữa thì bất tỉnh.
Đợi anh ta lấy lại được bình tĩnh thì đã bị thanh niên vừa mới đấm mình kia cưỡi lên người, lúc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của người đó, cả người anh ta run lên… chỉ một giây như thế thôi, anh ta đã cảm thấy mình sắp chết rồi.
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng quát: “Thiếu Uy!”
Ngay sau đó, nắm đấm giơ lên rất cao qua đỉnh đầu mình kia cứng ngắc lại, cuối cùng không thể đấm xuống nữa.
Tên lưu manh được cứu, mơ mơ hồ hồ bị ấn người quay lại, mặt mài qua mài lại trên đất, đau đến mức nhe răng trợn mắt kêu liên tục, sau đó chỉ cảm thấy hai tay bị vặn ra sau của mình lạnh toát, đã bị còng lại rồi.
Dịch Gia Di thấy Từ Thiếu Uy đứng dậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ lên vai anh ta, ánh mắt thì nhìn vào trong quán ăn, chỉ thấy không có trưởng quan nào nhìn về phía bên cô, lúc này mới thở phào một tiếng.
Cô thụi một đấm vào sau hông Từ Thiếu Uy, nhíu mày nhe răng uy hiếp anh ta không được phép làm loạn, thấy anh ta đứng ngoan ngoãn, thu hết lại vẻ sắc bén, lúc này mới yên tâm.
Lưu Gia Minh vừa ấn một tên du côn khác xuống rồi còng lại, toàn bộ quá trình đều quan sát Dịch Gia Di quở trách Từ Thiếu Uy không được phép cắn người, Chihuahua nóng nảy – thám tử Từ lập tức biến thành Golden ngoan hiền.
Mắt cậu ta lấp lánh, sải bước tiến lại gần, cười rất trong sáng, không nhịn được mà lớn tiếng nói: “Chị Thập Nhất ngầu vãi! Tôi cũng muốn làm cảnh sát!”
Thấy xung quanh có rất nhiều người nhìn qua đây, Dịch Gia Di cũng đấm một quyền vào sau hông Lưu Gia Minh: “Đừng ồn ào!”