Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 842 - Chương 842 - Người Đàn Bà Tuyệt Vọng 4

Chương 842 - Người đàn bà tuyệt vọng 4
Chương 842 - Người đàn bà tuyệt vọng 4

Chương 842: Người đàn bà tuyệt vọng 4

Lý Đồng Tài không có cách nào khác, chỉ đành tạm dừng tiến độ kết hôn trước, nhưng cũng không nỡ chia tay Vi Mỹ Hà. Hai người có cái đầu không tính là thông minh cho lắm bắt đầu nghĩ ngợi phải làm sao mới có thể khiến mẹ ruột Vương Lan đồng ý, cuối cùng nghĩ ra cách “mẹ quý nhờ con.”

Rất nhanh, Vi Mỹ Hà đã mang thai đúng như ý nguyện, trong năm thứ hai yêu nhau đã sinh một bé trai.

Nhưng điều khiến bọn họ trở tay không kịp là Vương Lan vẫn không đồng ý, thậm chí còn không có suy nghĩ đi gặp đứa cháu trai này lấy một lần. Theo quan điểm của Vương Lan, một cô gái có xuất thân như Vi Mỹ Hà sinh con nối dõi cho nhà họ Lý không chỉ không phải chuyện tốt mà quả thật là sự sỉ nhục của nhà họ Lý.

Vì thế, tiếp theo đó chính là giằng co suốt bốn năm trời, Lý Đồng Tài sắp xếp cho Vi Mỹ Hà ở Nghĩa Phong Uyển, năm nào cũng nói với cô ta năm nay nhất định sẽ dẫn cô ta về nhà đón tết, nhưng hết năm này tới năm khác, đến bây giờ Vi Tiểu Đồng đã bốn tuổi rồi nhưng vẫn không có cách nào nhận tổ quy tông.

Hơn nữa, năm ngoái Vi Mỹ Hà còn nhìn thấy Lý Đồng Tài nói chuyện với một cấp dưới nữ trong công ty, còn cười rất vui vẻ, vì thế cô ta đã cãi nhau rất nhiều lần, Lý Đồng Tài không chỉ không dỗ cô ta, thậm chí còn nói với cô ta là “tôi thật sự mệt rồi.”

Vi Mỹ Hà cảm giác được mình sắp bị vứt bỏ, cô ta vừa nghĩ đến tương lai mình sẽ bị Lý Đồng Tài nhẫn tâm vứt bỏ, muốn một mình dẫn con trai đi là lại cảm thấy sợ hãi đến mức cả đêm không tài nào ngủ được, thi thoảng vừa nghĩ đến tính khả năng này là sẽ bùng phát chứng ám ảnh sợ hãi, không thể nhúc nhích được, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ rùng mình.

Hai năm trước, Vi Mỹ Hà từng dẫn con trai theo Lý Đồng Tài cùng nhau sang Thái công tác, khi ấy cô ta tiếp xúc với một đại sư, học được một vài thứ.

Tuy rằng hai năm này cũng không tới Thái nữa nhưng vẫn duy trì liên lạc qua điện thoại với đại sư, thi thoảng lại chuyển khoản cho đại sư mua một ít bùa giấy. Trước đó chỉ cần người nhà khỏe mạnh, mong nguyện vọng của mình có thể thành sự thật.

Nhưng chuyện xảy ra gần đây khiến cô ta nổi lên suy nghĩ khác, đại sư mới dạy cô ta một vài thủ đoạn khác biệt…

Khi cầm khẩu cung bước ra khỏi phòng thẩm vấn, vẻ mặt của Dịch Gia Di và Từ Thiếu Uy đều hơi xanh mét.

Vi Mỹ Hà bị cảnh sát mặc quân trang dẫn đi, hai người nhìn bóng lưng của cô ta mà im lặng.

Trên đường trở về, Từ Thiếu Uy vẫn luôn lén quan sát vẻ mặt của Dịch Gia Di, nhìn ra được đả kích mà cô phải chịu lớn cỡ nào.

Một cô gái trẻ có người thân như Dịch Gia Đống, Gia Như và Gia Tuấn, cho dù có kiên trì và mạnh mẽ đến đâu thì chỉ sợ cũng không có cách nào chấp nhận được thảm kịch tình thân như vậy.

Tận mắt nhìn thấy hiện trường hung án như thế, nghe được lý do giết con ngu xuẩn như vậy của Vi Mỹ Hà, cô sẽ nghĩ thế nào?

Nhìn thấy đôi môi trước đây vẫn thường xuyên cong lên của cô mím chặt thành đường, tâm trạng của anh ta cũng dần sốt ruột.

Muốn mở miệng nói gì đó nhưng anh ta cũng không có cách nào ăn nói khéo léo khôi hài được như Lưu Gia Minh, cũng không làm được đến mức dịu dàng trầm ổn nhưng rõ ràng rất đáng tin như sir Phương…

Vô số từ ngữ bay loạn trong đầu anh ta, dường như khó mà tìm được câu an ủi thích hợp.

Bước vào hành lang thông đến tổ B, mắt thấy sắp vào văn phòng rồi, bây giờ còn không nói, thêm một người nữa, anh ta chắc chắn càng không nói ra được thành lời.

Trong lúc hấp tấp đột nhiên như bắt được gì đó, lồng ngực anh ta căng lên, vậy mà lại nói ra loại đạo lý như “trên đời này vốn không có người làm cha mẹ nào chắc chắn là người tốt.”

Dịch Gia Di quay đầu liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt có hơi phức tạp.

Lồng ngực của Từ Thiếu Uy vừa căng vừa khó chịu, trong đầu bực bội vì sao đột nhiên lại nghĩ đến bản thân, giọng nói thì lại dường như có ý thức riêng, liên tiếp nói ra: “Lúc còn rất nhỏ, cha tôi làm ăn kiếm được rất nhiều tiền, thứ mà người bên cạnh không thể ăn được thì tôi luôn có thể ăn được mỗi ngày.

Quần áo mà bạn học không mặc được thì tôi lại có thể mỗi ngày thay một bộ.

Nhưng đến khi mười hai tuổi bắt đầu hiểu chuyện, đột nhiên cha tôi phá sản, nợ dính lên mông. Một đứa thiên chi kiêu tử như tôi đột nhiên ngã xuống đất, không, là ngã xuống hố phân mới đúng. Người trước đây luôn theo bên cạnh tôi, làm anh em của tôi bất chợt thay đổi thái độ, khi ấy cũng là lần đầu tiên tôi biết không được tôn trọng và bị coi thường sẽ có cảm giác gì… Ngay cả giáo viên ở trường cũng chuyển tôi xuống ngồi cuối lớp, bắt đầu dùng ngôn từ kích động lòng tự trọng của tôi…”

Bình Luận (0)
Comment