Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 897 - Chương 897 - Mỗi Người Đi Một Ngả 1

Chương 897 - Mỗi người đi một ngả 1
Chương 897 - Mỗi người đi một ngả 1

Chương 897: Mỗi người đi một ngả 1

Thiếu niên vẫn chưa trưởng thành, chân không dài, phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp.

Sớm đã nghe cục cảnh sát Thuyên Loan hoang vu chẳng ra làm sao, rất nhiều người cũng nói một vài người bị điều đến cục cảnh sát Thuyên Loan là đi “canh đê nước.”

Trùng hợp bên cục cảnh sát Thuyên Loan có đê nước thật, ngược lại cũng không đến mức giống y như [Câu chuyện cảnh sát] của Phòng Long, ra khỏi cửa cục cảnh sát sẽ giẫm phải phân trâu, cả ngày chỉ nhận tin báo án nhà ai mất trâu, vợ chồng nhà ai cãi nhau.

Nhưng cũng đủ thanh tĩnh, xung quanh không hề ồn ào náo động, không có con đường cho xe chạy, không có các tòa nhà cao tầng, không có sự xa hoa trụy lạc nơi mọi người tới tiêu xài, nhưng cũng là nơi có người dân thôn quê qua lại, có khí tức cuộc sống.

Nơi này cách Quy Sung xa, trên bản đồ cách chưa đến một ngón tay nhưng đối với người Hương Giang mà nói lại xa tận chân trời khóc bể. Rất nhiều người ở Central cả đời cũng chưa từng tới vùng đất hoang vu hẻo lánh này.

Đi vào cục cảnh sát mới xây cũng không tính là quá lâu, Dịch Gia Di tưởng tượng ra sự cô đơn khi tới đây của Từ Thiếu Uy ngày trước.

Nói chuyện với nhân viên nối dây của cục cảnh sát, lại nói chuyện với lãnh đạo trước kia của Từ Thiếu Uy, khi Dịch Gia Di rời đi lại đi dạo xung quanh.

Từ Thiếu Uy đã sớm không còn liên lạc gì với mấy người xưa ở cục cảnh sát Quy Sung này nữa, cho dù anh ta rời khỏi nơi này cũng chưa quá lâu. Đối với anh ta mà nói hình như toàn bộ quá khứ đều là mây khói. Anh ta không có bạn cũ, cũng không lưu luyến quá khứ, nhấc chân bước lên phía trước, toàn bộ mọi thứ sau lưng đều có thể dễ dàng buông bỏ.

Dịch Gia Di lừa mấy cảnh sát ở cục cảnh sát Quy Sung, nói chỉ muốn bí mật điều hồ sơ của Từ Thiếu Uy, điều động nội bộ xưa nay luôn dùng để cất nhắc người lên. Mấy đồng nghiệp cũ của Từ Thiếu Uy còn tưởng anh ta đã trở nên nổi bật rồi.

Trên báo quả thật thường xuyên đăng tin, nói tổ trọng án B lại phá được án, Từ Thiếu Uy ở trong tổ này, mọi người cũng từng nhìn thấy trong bối cảnh ảnh chụp được đăng trên báo có một thanh niên có dáng người cao ráo đứng thẳng kia.

Ngược lại dường như thật sự đã xác minh suy đoán của bọn họ.

Dịch Gia Di cũng không vạch trần mà chỉ mỉm cười rời đi.

Bọn họ nói Từ Thiếu Uy làm việc rất liều, vô cùng cố gắng, mọi người không dám làm thì anh ta dám làm, mọi người không thích làm thì anh ta đi làm. Chỉ là gần như không tham gia vào hoạt động sau giờ làm với các đồng nghiệp, cùng nhau uống rượu liên hoan, thường đều không cảm thấy hứng thú. Thời gian tự do của anh ta gần như đều tiêu hao hết ở việc ngắm biển bên bến tàu hoặc bãi tha ma, cái chỗ phía bắc kênh Rambler kia.

Dịch Gia Di thuận theo dấu chân ngày xưa của Dịch Gia Di đi qua eo biển, nhìn kênh, trông về khu Thanh Y ở một bên khác của eo biển phía xa. Nơi đó thật sự có một hòn đảo nhỏ, không hề tiếp giáp với Tân Giới Nam và Tây Cửu Long.

Ngồi ở bến tàu, Dịch Gia Di nghĩ khi ấy có lẽ Từ Thiếu Uy vẫn chưa từng nghĩ đến rất nhiều năm sau anh ta sẽ giết chết hai người, ném xác ở phía nam kênh Rambler mà anh ta thường ngắm, nhưng có lẽ vì anh ta quen thuộc đường bờ biển này, hiểu eo biển và bến tàu bên này cho nên mới ném thi thể ở bên này chăng?

Chuyện mà mọi người làm sẽ luôn có chút liên quan đến cuộc đời của họ, chỉ cần chịu đi điểu tra thì chỗ nào cũng để lại dấu vết hết.

Khi gió biển thổi qua sẽ cuộn mái tóc ngắn lên, đại khái là vì có đảo Thanh Y chắn, vì thế gió rất dịu dàng giống như bàn tay của tình nhân.

Khi đó Từ Thiếu Uy thường xuyên tới bên bờ biển ngồi là vì có phiền não và đau khổ to lớn sao?

Bây giờ cô cũng đang ở đây, cũng hóng gió biển, đi về phía nam thuận theo đường bờ biển một cách không có mục đích.

Vì anh ta, cô cũng có phiền não và đau khổ to lớn.

Rất nhiều người cảm thấy thế giới của trẻ con là vô lo vô nghĩ hơn nữa còn ngây thơ khờ dại. Nhưng trên thực tế, thế giới của trẻ con mới càng giống rừng rậm, cho dù có người lớn và quy tắc quản chế, nhưng ở chỗ mà người lớn và quy tắc không nhìn thấy, trẻ con vẫn có thể tùy ý thể hiện ra mặt ác nguyên thủy nhất của mình.

Không có lòng đồng cảm, tàn nhẫn như đang chơi đùa.

Bình Luận (0)
Comment