Chương 920: Tôi muốn làm một cảnh sát tốt 1
Chỉ trong một suy nghĩ, khóe môi anh ta chợt nhếch lên.
Vì thế anh ta mím môi, nhíu mày theo dõi Tiền Quý Bang sát sao, chuẩn bị sẵn sàng đối đầu bất cứ lúc nào.
Lúc này, người trong tiệm vàng cũng không quá đông, chỉ có hai nhóm chị em lớn tuổi và một nữ giới độc thân đang chọn trang sức trong tiệm.
“Màu sắc này liệu có làm tay tôi đen hơn không?”
“Không đâu ạ, da của bà trắng như vậy, sao lại lo chuyện này chứ.”
“Cái này đắt quá, có thể rẻ hơn một chút được không?”
“Sao lại đắt? Vất vả một năm liền, bà cũng phải mua một cái như vậy khao mình mới được.”
Khách hàng và cô gái bán hàng nói chuyện nhỏ nhẹ, tôi một câu bà một câu giằng co, phối với bài hát mừng xuân vui vẻ trong phòng, bầu không khí cũng an tường và sống động hơn.
“Tiên sinh, anh muốn mua quà cho người già hay là cho vợ ạ…” Tuy nhân viên bán hàng đã nói mấy câu liền mà vẫn chưa có được câu trả lời của Tiền Quý Bang, nhưng cô ta vẫn kiên nhẫn hỏi như cũ.
Từ Thiếu Uy đứng cách Tiền Quý Bang hai bước, vừa chỉ vào một chuỗi vòng tay vàng, vừa chú ý đến hành động của anh ta.
Lúc này, nếu xảy ra chuyện, cô gái bán hàng có thể lập tức ngồi xổm xuống trốn sau quầy tủ, còn các khách hàng khác thì khá phiền phức. Anh ta đang nghĩ có nên nghĩ cách dụ mấy vị khách ra ngoài cửa hay không, hoặc là dứt khoát khống chế Tiền Quý Bang, giống như Dịch Gia Di đã nói, lấy bảo vệ công dân làm điều kiện tiên quyết, thà rằng đánh rắn động cỏ còn hơn, lấy lý do tuần tra theo thường lệ đưa ra yêu cầu khám người để thăm dò nội tình của Tiền Quý Bang…
Đang lúc do dự thì đột nhiên Tiền Quý Bang thò tay vào trong cái áo khoác da.
Con ngươi của Từ Thiếu Uy co rút lại, lập tức giơ tay sờ về phía hông.
Tất cả xảy ra quá nhanh, Từ Thiếu Uy đã không có nhiều thời gian suy nghĩ hơn.
“Cướp đây! Tất cả mọi người không được cử động!” Tiền Quý Bang chợt quát to một tiếng, cùng lúc đó anh ta rút khẩu súng ra, trực tiếp chế trụ cô gái bán hàng vẫn còn treo nụ cười phía sau quầy hàng.
Tiếng hét chói tai lập tức bùng nổ, Từ Thiếu Uy cũng móc súng ra, dùng quầy hàng ở chỗ rẽ làm vật chắn, anh ta khụy gối hạ thấp người, hai tay cầm súng hướng thẳng vào Tiền Quý Bang, cũng quát lớn: “Cảnh sát đây! Không được phép cử động!”
Tiền Quý Bang cho rằng mình đã tính toán kỹ mọi chuyện rồi, nhưng hoàn toàn không ngờ cảnh sát cũng sẽ ở trong tiệm vàng, anh ta lập tức quay phắt người lại, nhanh chóng chuyển họng súng về phía Từ Thiếu Uy, kinh hoàng nổ súng.
Từ Thiếu Uy cúi người trốn, viên đạn bắn lên quầy tủ, kính thủy tinh bị bắn vỡ, mảnh vụn và trang sức vàng đồng loạt bắn văng ra xung quanh. Hai tay Từ Thiếu Uy giơ qua đỉnh đầu ngăn mảnh vỡ bắn tới, đồng thời cũng ngồi xổm xuống lùi về sau.
Tiền Quý Bang vừa hoảng vừa giận, Adrenalin tăng vọt lên, trở tay túm chặt lấy một vị khách đang sợ hãi ngồi xổm xuống ôm đầu, anh ta túm tóc đối phương, dí họng súng lên trán vị khách, quát ầm lên: “Không ai được cử động!”
Tiền Quý Bang vừa nói, vừa túm người phụ nữ đang hét chói tai không ngừng ra bên ngoài. Anh ta để người phụ nữ chắn trước người mình, đề phòng Từ Thiếu Uy trốn phía sau quầy hàng.
Sau khi túm người đi ra khỏi khu quầy hàng, anh ta nhìn thấy Từ Thiếu Uy mở cánh cửa ở quầy tủ trốn ra phía sau quầy hàng, nghĩ đến vụ cướp thất bại, bản thân có thể toàn thân rút lui hay không cũng chưa chắc, cơn giận trong đầu chợt bốc lên, anh ta bằng một tiếng nổ thêm một phát súng về phía quầy hàng chỗ mà Từ Thiếu Uy đang trốn.
Sau quầy hàng không có động tĩnh, anh ta không biết đối phương có bị thương không, không quản được nhiều như thế, anh ta vội quay người chạy ra phía ngoài cửa.
Nào ngờ anh ta vừa bước một bước thì mé bên cạnh quầy hàng đột nhiên phát ra một tiếng bằng, Từ Thiếu Uy hình như vẫn chưa bị viên đạn bắn xuyên qua quầy hàng bắn trúng, trong nháy mắt Tiền Quý Bang quay đầu, anh ta thò người lên bắn.
Viên đạn sượt qua tai Tiền Quý Bang bắn lên vách tường, dọa Tiền Quý Bang sợ hết hồn thấp giọng kêu á một tiếng, tay vừa buông lỏng ra, người mà anh ta vừa bắt lấy đã cắm đầu lao ra khỏi tiệm vàng, quay người chạy trốn mất dạng.
Tiền Quý Bang sợ hãi trợn mắt, trong lúc hoảng loạn, một viên cảnh sát mặc quân trang ở cửa đột nhiên giơ súng lách vào.
“Không được nhúc nhích!” Viên cảnh sát mặc quân trang chĩa thẳng họng súng vào mặt Tiền Quý Bang, hai chân mở ra chắn cửa tiệm vàng.