Chương 936: Là cô ấy, Dịch Gia Di! 3
Những vụ án lần lượt qua đi, vậy mà cửa ải cuối năm cũng đã tới gần.
Thời gian thấm thoát thoi đưa… cô có đồng đội và cũng mất đi đồng đội. Mây trôi qua biển, bôn ba nghìn dặm, khi lại quay đầu nhìn về mới kinh ngạc phát hiện ra mình đã đạt đến một vị trí mà bản thân chưa từng với tới cũng không dám nghĩ tới trước kia.
…
Về đến đội CID, trong ánh mắt hoặc là tò mò hoặc là ngưỡng mộ của các cảnh sát đồng nghiệp ở xung quanh, các anh em thân thiết ôm Dịch Gia Di, lớn tiếng hoan hô chúc mừng cô.
Dịch Gia Di cũng giang cánh tay ôm các chiến hữu, vỗ lên cánh tay rắn chắc của bọn họ.
“Qua hơn nửa năm, cảm ơn mọi người đã dạy tôi, hướng dẫn tôi, giúp đỡ tôi.” Tâm trạng của Dịch Gia Di dâng trào, lớn tiếng bày tỏ.
Cánh tay của các anh em lập tức càng siết chặt hơn, vỗ lên cánh tay cô, lòng bàn tay trên lưng cũng càng thêm chan chứa tình cảm.
Khi Phương Trấn Nhạc gạt mọi người ra, bọn họ tự đứng về vị trí của mình, Dịch Gia Di mới giơ tay đặt lên ngực, ngẩng đầu nở nụ cười tỏa nắng với anh Nhạc, trịnh trọng nói: “Sơ tâm vẫn còn đây, được bảo vệ rất tốt.”
Cảm ơn…
Phương Trấn Nhạc chẳng hiểu sao lại vui vẻ, lớn tiếng cười vang, lại tiến lên một bước, ôm nhẹ cô một cái, cũng vô lên lưng cô.
Khi rút tay lùi về vị trí của mình, trên mặt anh mang theo nụ cười, nét mặt rạng rỡ, đắc ý và tự hào nói không nên lời.
…
Tối cách ngày là tiệc cuối năm của đội cảnh sát, Dịch Gia Di rút trúng một cái nồi cơm điện, vừa hay Clara , A Hương và Tôn Tân thuê chung chuyển đến nhà mới, còn thiếu một ít đồ điện cơ bản, cái nồi cơm điện này tặng cho bọn họ làm quà năm mới vậy.
Bên cạnh bàn tròn lớn không chỉ có một tổ người ngồi, bên tay trái của Dịch Gia Di là Phương Trấn Nhạc, bên tay phải là tổ trưởng tổ B, tổ A và tổ B ngồi chung một bàn, thật đúng là cộng sự cũ tụ họp.
Du Triệu Hoa kéo Dịch Gia Di không ngừng nhắc đến sự hỗ trợ của cô đã dành cho tổ A trong vụ án ngày trước, lại càng đòi rót rượu cho cô.
Phương Trấn Nhạc kêu gọi mọi người cùng nâng cốc, vì sự vất vả bôn ba của một năm đã qua, vì toàn bộ thăng trầm đã gặp trong một năm này, cũng vì chân tướng đã tìm được vẫn vẫn chưa tìm được kia.
Dịch Gia Di cũng nâng cốc theo, lại lén lút xoay tay đổ cốc rượu sang bên cạnh ghế, sau đó lại rót một cốc, tự mình uống.
Phương Trấn Nhạc nhìn thấy động tác nhỏ của cô, lén vỗ lên cánh tay cô.
Đêm đó mọi người thỏa sức vui vẻ, toàn bộ bi thương trong quá khứ đều uống vào cùng với rượu.
Tạm biệt quá khứ, chào đón tương lai, người Hương Giang rộng lượng hiểu tận hưởng lạc thú trước mắt, không có chuyện gì mà không trôi qua được, vui vẻ mới quan trọng nhất.
Buổi tối, Dịch Gia Di không trực tiếp về nhà mà chạy đến căn nhà mới mà đám người Clara và A Hương thuê chung.
Lớp học đào tạo nửa năm của Tôn Tân đã kết thúc, cũng không cần ở ký túc xá của lớp đào tạo nữa, nhưng vì thường xuyên nhận quay phim, hoặc vào vai phụ, hoặc là nhân vật phụ nhỏ chỉ có vài câu thoại mà chạy tới chạy lui giữa đoàn làm phim, thường xuyên đêm không về nhà hoặc là sau nửa đêm mới về đến nhà.
Dịch Gia Di giao nồi cơm điện cho Clara, trở tay lại đưa một chi phiếu cho A Hương.
Đây là tiền thưởng công dân tốt của A Hương, hôm nay cuối cùng thì sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng cũng làm xong thủ tục, vì Trần Quốc Hương dũng cảm làm chứng đáng khen ngợi, nếu Dịch Gia Di đã quen A Hương vậy không cần cô ta phải đích thân tới cục cảnh sát nữa.
Tiền thưởng năm mới bốn nghìn tệ đối với A Hương mà nói quả thật là một khoản tiền phi nghĩa to lớn khiến cô ta muốn khóc òa lên.
Cô ta ôm chặt Dịch Gia Di, mừng đến mức kêu to a a, cô gái xinh đẹp xưa nay điềm tĩnh, thẹn thùng cuối cùng cũng lộ ra bộ dáng sáng sủa vui vẻ không kiềm chế được.
Clara ngưỡng mộ đến chảy nước miếng, gọt cho A Hương và Dịch Gia Di mỗi người một quả táo, cũng cười ngốc theo.
“Các cô đã mua câu đối xuân chưa?” Dịch Gia Di quan sát căn nhà nhỏ cũ kỹ vẫn còn quạnh quẽ.
“Vẫn chưa, rất nhiều thứ còn phải mua, cứ từ từ vậy.” Clara rất am hiểu chăm sóc người khác, mấy việc như xem nhà, thuê nhà, giảm giá, mua sắm đồ đạc… gần như đều ôm đồm hết, tuy rằng tính cách nóng như lửa, thích quản nọ quản kia, nhưng có cô ta ở đây, mọi người cũng yên tâm hơn.