Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 937 - Chương 937 - Là Cô Ấy, Dịch Gia Di! 4

Chương 937 - Là cô ấy, Dịch Gia Di! 4
Chương 937 - Là cô ấy, Dịch Gia Di! 4

Chương 937: Là cô ấy, Dịch Gia Di! 4

“Vậy các cô đừng mua nhé, Lương Thư Nhạc mới tới tổ chúng tôi viết thư pháp đẹp lắm, gần đây anh ta đang viết câu đối xuân giúp toàn bộ thám tử CID, tôi cũng sẽ xin một bộ giúp các cô.” Dịch Gia Di cười bảo.

“Vậy có thể xin ba bộ được không, chúng tôi có ba phòng, mỗi phòng một bức.” Clara vừa cười vừa hỏi.

“Xin nhiều quá.” A Hương xấu hổ đấm Clara một cái.

“Thôi bỏ đi, cùng lắm thì tôi tặng cảnh sát Lương Thư Nhạc nửa con vịt quay là được chứ gì.” Clara nhún vai.

Ba cô gái lại túm tụm nói chuyện một lúc lâu, Dịch Gia Di mới tạm biệt và rời đi.

Thẳng đến khi ra ngoài, Tôn Tân vẫn chưa về nhà.

Dịch Gia Di một nắng hai sương băng qua ngõ nhỏ lâu đời ở Hương Giang, ban ngày càng là con phố náo nhiệt thì ban đêm lại càng lạnh lẽo.

Chàng trai đậu hũ thật liều…

Băng qua đường, thẳng đến khi đi ngang qua cửa hàng mới nhìn thấy hai nam nữ đứng ở cửa châu đầu hút thuốc nói chuyện, và người mua hàng trong tiệm.

Một người trung niên lái xe đỗ bên ngoài cửa tiệm, lôi cái điện thoại di động nói chuyện siêu to tiếng: “Vợ hả, em muốn mua gì? Bây giờ anh đang ở tiệm tạp hóa rồi đây, em nói với anh, anh sẽ mua cho em…”

Nam nữ đứng hút thuốc ở cửa quay đầu liếc qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con điện thoại di động trong tay người trung niên mà tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.

Khi điện thoại di động vừa mới tiến vào thị trường phải mấy chục nghìn đô la Hồng Kông mới mua được, tuy rằng bây giờ đã rẻ hơn một chút, nhưng cũng phải hơn nghìn tệ, sau đó tiền điện thoại cũng phải luôn duy trì, thật sự không phải loại chi phí mà người đi làm bình thường có thể gánh được.

Người ngay cả mua một ít đồ lặt vặt cho vợ chứ không phải bàn vụ làm ăn lớn mấy trăm triệu cũng phải gọi một cuộc điện thoại như người trung niên này đương nhiên rất ngầu lòi rồi.

Lúc này, nếu là ban ngày người tới người lui, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ nhìn qua với ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ.

Dịch Gia Di vừa quay đầu nhìn vừa nhớ đến cuộc sống tiện nghi có thể tùy tiện tìm được người bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu ở thế hệ sau.

Nếu có thể sở hữu một chiếc di động thuộc về mình thì tốt rồi…

Đại hội khen thưởng cuối năm và tiệc cuối năm kết thúc, trong cục cảnh sát dâng trào bầu không khí mừng xuân.

Trên mặt bàn ở các văn phòng nhỏ đều bày quà tết mà thị dân gửi tới, trong văn phòng của tổ B – CID cũng bày đầy quà tết. Có rau tươi mới được hái trong lán rau nhà mình, có gạo và thịt muối, có cờ thi đua và thư cảm ơn viết tay…

Cửa ải cuối năm đã ở trước mắt, lưu lượng người trong thành phố Hương Giang đột nhiên giảm thiểu, rất nhiều người đều về quê chuẩn bị đón tết, khu xung quanh Nguyên Lãng, Thuyên Loan, Quy Sung, Thiên Thủy Vi, Đại Dữ Sơn, Tướng Quân Áo… dòng người đổ về, ngược lại trông náo nhiệt hơn hẳn.

Các đồn cảnh sát nhỏ thêm rất nhiều công việc điều giải tranh chấp, còn cục cảnh sát lớn lại đột nhiên nhàn rỗi.

Dịch Gia Di ôm một bó hoa đi vào văn phòng, sau khi cắm xong lại sắp xếp lịch trình trong ngày.

Bảng nhật trình tết âm lịch của đội cảnh sát đã sắp xếp xong, tuy rằng ngày thường CID bận vào sinh ra tử, nhưng cũng may không cần phải thủ vững công tác, trực ban không ngừng.

Đứng trước tờ lịch treo tường rất lâu, trên nhật trình trước mặt có thời gian tiệc cuối năm mà anh Gia Minh đánh dấu, có thời gian đại hội biểu dương mà anh Nhạc đánh dấu, phía trước còn có nhắc nhở ngày lấy đơn báo cáo, còn có sắp xếp tham gia tang lễ…

Dịch Gia Di cầm tài liệu định nhập vào kho hồ sơ trong tay, im lặng một lúc rồi quay người, trở về trước bàn làm việc của mình, cô mở tài liệu đang cầm ra, sắp xếp và tra đọc từng phần một.

Có lẽ có nội dung bỏ sót, có lẽ còn có manh mối chưa chú ý đến…

Thiếu Uy đã ném hung khí ở đâu rồi?

Không có dấu chân và dấu vân tay có thể đối chiếu, ngay cả DNA cũng biết mất không thấy, ngoại trừ vậy ra, còn có gì có thể điều tra nữa?

Bưu kiện mà Lý Ngọc Hà nhận được không để lại bất cứ địa chỉ và manh mối nào có thể hỗ trợ, Dịch Gia Di muốn lấy bưu kiện đi đối chiếu nét chữ nhưng Lý Ngọc Hà lại từ chối cô, cũng bày tỏ bưu kiện đã được vẽ bừa và coi thành thùng các tông phế bán đi rồi.

Ngón tay Dịch Gia Di đè lên văn kiện, nhíu chặt mày lại.

Anh ta cứ đi như vậy mà chẳng nói gì cả, viên cảnh sát già thật sự bị anh ta giết sao? Khi ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bình Luận (0)
Comment