Chương 938: Tạm biệt năm cũ 1
Dâu tây thật ngọt, thật mọng nước, thật ngon.
Anh ta và hai tên du côn kia làm thế nào mà quen nhau, hợp tác với nhau kiểu gì? Bọn họ ở chung rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện rồi? Những việc nào là chính tay anh ta làm, những việc nào lại do hai tên du côn kia làm? Ngoại trừ ba người bọn họ ra, liệu còn có người khác tham gia vào án chín một không?
Quá nhiều nghi ngờ cũng khiến cô không có cách nào hoàn toàn loại bỏ…
“Ngày mai được nghỉ rồi, cô còn làm gì vậy?” Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói thuần hậu giống như rượu vậy.
“Sắp xếp hồ sơ và đơn báo cáo, lát nữa phải đưa vào phòng hồ sơ nữa.” Dịch Gia Di ngẩng đầu cười với Phương Trấn Nhạc rồi lại tiếp tục vùi đầu vào đọc.
Toàn bộ suy nghĩ đều chìm vào trong vụ án, đầu óc nói vận chuyển nhưng thân ở trong hoàn cảnh vô cùng khiến cô có cảm giác an toàn, đọc gần nửa tiếng báo cáo, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Phương Trấn Nhạc vẫn còn đứng bên cạnh.
Hai người nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên, con ngươi co rút lại.
Trong mắt Dịch Gia Di tràn đầy vẻ nghi ngờ, nghĩ rất lâu cũng không hiểu tại sao anh Nhạc vẫn còn đứng bên cạnh mình, lại dùng ánh mắt… khó hiểu như thế nhìn mình.
Phương Trấn Nhạc thì lại vẫn luôn cúi mắt sầm mặt, ánh mắt sâu thẳm giống như hồ sâu trong đêm tối.
Không ai biết rốt cuộc là một bên nào dẫn đến sự im lặng lâu dài này, đột nhiên như vậy hiển nhiên sẽ kéo dài rất lâu rồi…
Trong vài phút này, Dịch Gia Di đã nghĩ rất nhiều, cảm xúc cũng đã dao động bất ổn vài lần, vô số câu nói bị cô tìm được, nhưng bản thân cô cũng không biết tại sao lại nhấn chìm những “cầu giúp đỡ” “bộc lộ” và “nghi ngờ” này đi…
Thẳng đến khi Phương Trấn Nhạc cuối cùng cũng duỗi tay vỗ lên vai cô, dùng giọng điệu chưa từng có xưa nay và âm thanh trầm thấp kết thúc đoạn im lặng này…
“Buông tay đi, đã không cần thiết phải điều tra nữa.”
“…” Tim Dịch Gia Di đập như trống, muốn mở miệng hỏi lại chỉ thấy anh lắc đầu, đành nuốt hết toàn bộ lời về.
“Nhớ khi cô vừa vào tổ B, tôi đã nói với cô gì không?” Phương Trấn Nhạc thở ra một hơi thật dài: “Không phải tất cả mọi chuyện đều có đầu có kết, và không phải toàn bộ câu hỏi đều có câu trả lời.”
Dịch Gia Di mím chặt môi.
“Buông bỏ chấp niệm đi…” Phương Trấn Nhạc nhắm mắt lại, duỗi tay đặt lên đỉnh đầu cô, vẻ mặt tuy nghiêm túc nhưng bàn tay đặt nhẹ lên đầu cô lại dịu dàng: “Điều quan trọng hơn là tiếp tục tiến lên.”
Nói xong, anh dường như sợ cô sẽ hỏi gì đó, chần chừ vài giây rồi đột nhiên quay người rời đi, bóng lưng rất nhanh đã biến mất bên cửa.
Dịch Gia Di nhìn về phía cửa mà trăm mối cảm xúc đan xen.
Cô không biết liệu tương lai anh Nhạc có còn nhắc đến cuộc trò chuyện ngắn ngủi ngày hôm nay với cô không, rồi nói rõ với cô tất cả, nhưng cô biết chí ít thì trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ đều sẽ giữ kín như bưng những gì đã nói hôm nay.
Hai cánh tay đặt lên bàn, cô dùng sức vuốt mặt một cái.
…
Giống như hy vọng mọi người nhanh chóng bước ra khỏi bi thương trong quá khứ, để chào đón cuộc sống mới, sau khi trưng cầu ý kiến của Dịch Gia Di, Phương Trấn Nhạc báo cáo với bên trên, thông qua đơn xin điều động mà Lương Thư Nhạc trình lên, trước khi toàn bộ quy trình trước năm mới đình trệ đã siêu hiệu quả điều được Lương Thư Nhạc đến tổ B.
Đồ của Lương Thư Nhạc rất nhiều, sách vở bút còn có máy tính, trên bàn anh ta còn bày giấy và bút mực, chàng trai hậu sinh nói khi mình giải tỏa áp lực và muốn làm việc đều thích viết thư pháp, nhìn cây bút lông ngấm mực đen lưu loát móc lên tờ báo cũ, rủ xuống tự nhiên, sẽ cảm thấy không còn phải lo lắng gì nữa, suy nghĩ cũng trở nên thông thuận hơn.
Đồ của anh ta đã thay thế đồ của Từ Thiếu Uy như vậy, bàn ghế đột nhiên trống trải lại trở nên ấm áp.
Quà tết trong văn phòng được mọi người chia nhau, một ngày đi làm cuối cùng, cơm tối muốn cùng nhau tới Dịch Ký ăn.
Kết quả khi tan làm, mọi người mang hết toàn bộ quà tết như gạo dầu vừa mới chia xong xuống, tiến vào Dịch Ký, sau đó chuyển hết toàn bộ vào nhà bếp. Phúc lợi quà tết mà cục cảnh sát phát cho và quà tết mà thị dân tặng cho tổ B được mọi người chuyển hết cho đầu bếp Dịch như thế.