Chương 939: Tạm biệt năm cũ 2
“Phát tài rồi!” Dịch Gia Đống kêu to lên một cách khoa trương, một đám người cười ha ha trong căn bếp chật hẹp.
Thẳng đến khi Clara không thể chen chúc nổi được nữa, đuổi tất cả mọi người ra ngoài thì nhà bếp cuối cùng mới lại rộng rãi trở lại.
Bữa cơm này mọi người ăn đặc biệt vui vẻ, lúc gặp lại nhau đã là sau tết rồi, thời gian còn lại cũng phải dành lại cho người nhà mình.
Năm nay A Hương cũng không về nhà, Clara và Tôn Tân đều không có người nhà gì cả nên đều đón tết ở Dịch Ký.
Buổi tối tan làm, mọi người bận rộn cùng nhau dán câu đối xuân bên ngoài cửa và bên trong Dịch Ký, tiếp đó A Hương lặng lẽ lôi một túi đồ trong cái sọt nhỏ sau bếp ra, sau khi rửa cẩn thận mới bưng đĩa lên bàn.
Hóa ra cô ta cầm được tiền lương một tháng đầu tiên đã vui vẻ mua dâu tây trông rất đáng yêu mà trước đây mình không nỡ ăn, cũng chưa từng ăn bao giờ.
A Hương ngồi xuống bên cạnh bàn, rất vui vẻ hào hứng mời mọi người ăn, nhìn thấy mọi người vẫn luôn chăm sóc mình ăn đến vui vẻ, cô ta cũng vui vẻ ăn một quả.
Dâu tây thật sự rất ngọt, rất mọng nước, rất ngon… là loại hoa quả ngon nhất trên đời này.
Gia Như vừa ăn vừa cười ngọt ngào, khóe mắt đột nhiên liếc qua tay áo bị mài ra một lỗ thủng của A Hương, khủy tay cũng có mụn vá… nhất là miếng vá kia hình như còn là khăn lau trong tiệm dùng nát rồi định ném đi.
Trước đó chị cả đã mua quần áo cho chị A Hương, nhưng chị A Hương không nỡ mặc, toàn nói muốn đợi đến tết mới mặc…
Buổi tối sau khi về nhà, Gia Như lấy tiền mỗi ngày kiếm được từ tay anh cả sau khi tan học về nhà pha trà sữa, gom lại để niềng răng, tính toán một chút, dự định ngày mai sẽ đi mua một cái áo cho chị A Hương.
Gia Tuấn nhìn thấy chị hai đang xếp tiền mới hỏi một câu, sau khi biết được chị hai tính làm gì, cậu bé cũng móc tiền tiêu vặt mà mình kiếm được từ chỗ anh cả ra, cũng muốn góp một phần.
Dịch Gia Di ở trong thư phòng đọc sách nghe được các em nói chuyện cũng lặng lẽ đẩy cửa ra, đứng ở cửa nhìn hai cái đầu nhỏ sáp lại gần nhau bàn bạc ngày mai định đi đâu, mua gì.
Ánh đèn màu ấm tỏa sáng căn phòng nhỏ nhưng ấm áp, chiếu sáng hai cái đầu nhỏ bù xù… em trai em gái thật ngoan quá.
Hình như cô cũng vì thường xuyên có thể nhìn thấy sự lương thiện của mấy người này mà cảm thấy hạnh phúc.
Vào loại thời điểm này sẽ cảm thấy từ tận đáy lòng rằng công việc này thật tốt, có thể kiếm tiền nuôi gia đình, khiến mình và người nhà sống cuộc sống tốt hơn.
Hơn nữa sở hữu cảm giác chính nghĩa mạnh mẽ, khiến thế giới tinh thần của người trở nên no đủ.
Hơn nửa năm này, thứ quý giá nhất không phải tiền và vinh quang mà là sở hữu cuộc sống hạnh phúc dù có tiền cũng không mua được và bạn bè người thân.
…
Cái hôm trừ tịch đó, Phương Trấn Nhạc và Tam Phúc kịp chạy tới quán bar vào vài phút cuối cùng trước khi ngừng kinh doanh, tranh thủ uống một ky Whiskey cuối cùng trong năm cũ tại quán mà họ quen biết ông chủ.
Ông chủ ở bên cạnh dọn dẹp vệ sinh quán bar, xếp ghế lên mặt bàn, bày biển thông báo ngày nghỉ… tất cả đều không hề ảnh hưởng đến Phương Trấn Nhạc và Tam Phúc uống rượu, thi thoảng bận rộn đi ngang qua còn hỏi một câu có cần thêm rượu không.
Tam Phúc và Phương Trấn Nhạc ở đây uống rượu giống như đã thành sự ăn ý ngầm vào mỗi đêm trừ tịch.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, đột nhiên Tam Phúc quay đầu hỏi: “Cảm giác hình như giữa Gia Di và Từ Thiếu Uy đã xảy ra chuyện gì đó thì phải.”
“Có sao?” Động tác uống rượu của Phương Trấn Nhạc dừng lại.
“Có vài chuyện đã xảy ra nhưng chúng tôi không biết là gì.” Tam Phúc tò mò hỏi: “Tối cái hôm anh Nhạc ở lại văn phòng đọc hồ sơ rồi lại chạy ra ngoài một chuyến ấy, có tra được gì không?”
Phương Trấn Nhạc im lặng một lúc nhưng không giải đáp, chỉ nhướng mày nói: “Không phải tất cả mọi chuyện đều cần phải biết.”
“Anh nói đi, có phải bọn họ lén hẹn hò không?” Tam Phúc chợt hỏi.
“Chắc chắn không.”
“Thật sao?”
“Đừng nghĩ lung tung.” Phương Trấn Nhạc đứng dậy, vỗ lên vai anh ta: “Về đón tết với người nhà đi, không cần ở cùng tôi đâu.”
“Vậy anh thì sao?”
“Tôi sao? Đi dạo lung tung sau đó về nhà.” Anh đặt tiền lên quầy bar, hai tay nhét vào túi quần.