Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 940 - Chương 940 - Tạm Biệt Năm Cũ 3

Chương 940 - Tạm biệt năm cũ 3
Chương 940 - Tạm biệt năm cũ 3

Chương 940: Tạm biệt năm cũ 3

“Hôm nay tôi mời.” Tam Phúc nhét tiền vào túi của Phương Trấn Nhạc, tự móc tiền trong ví tiền đặt lên quầy bar, sau đó lại không yên lòng hỏi: “Thật sao? Anh sẽ về nhà đón tết với cha mẹ?”

“Chuyện này còn có thật với giả gì nữa? Cậu có đi không đây? Lắm lời thật.” Phương Trấn Nhạc ngẩng đầu, trêu Tam Phúc.

Vì thế hai người tách ra mỗi người một ngả ở cửa quán bar.

Phương Trấn Nhạc đã uống rượu nên không thể lái xe, anh dứt khoát vòng đến bên bờ biển, hóng gió biển trên con đường đá bên cạnh bờ đê cho tỉnh rượu.

Chỗ này ngày trước có rất nhiều người tản bộ, gió có lớn đến đâu cũng vẫn có người tới, hoặc là tình nhân đến hẹn hò, hoặc là tập thể dục. Nhưng hôm nay lại không có ai cả, đêm trừ tịch mà, mọi người đều có gia đình cần chăm sóc, có chuyện cần làm.

Phương Trấn Nhạc tắt nguồn Bb-call, duy chỉ có một ngày này là anh không muốn bị người tìm được.

Đứng trước lan can, gió lạnh thổi bên tai làm hơi đau nhức, khiến cho đầu cũng hơi đau luôn rồi.

Hít một hơi thật sâu, anh không ngừng đi qua đi lại bên bờ biển, gió hoàn toàn thốc vào trong áo sơ mi khiến làn da cũng lạnh lẽo, da gà da vịt nổi hết lên.

Nhưng anh vẫn đang tiếc nuối vì Hương Giang không có tuyết.

Thẳng đến khi cảm thấy tỉnh rượu, trời cũng đã gần tối, Phương Trấn Nhạc mới vòng về bãi đỗ xe bên ngoài cửa quán bar.

Quán bar đã đóng cửa tạm nghỉ, mọi người đều mong một năm tốt, bận rộn cả một năm cũng phải nghỉ ngơi.

Anh ngồi lên xe, định giống như năm ngoái, trở về biệt thự trên đỉnh núi ngồi một mình ở trong phòng bar trống trải, rồi một mình ngồi hết một đêm.

Vì không muốn tập thành thói xấu say rượu, anh không có cách nào để bản thân say.

Lại phải tỉnh táo nếm trải loại rượu lâu đời tịch mịch này, nghe tiếng pháo hoa huyên náo và sự náo nhiệt tưng bừng bên ngoài nhà, năm nào cũng đều trôi qua như thế…

Trong đầu lại nghĩ về mỗi một năm đã qua, anh nhấn chân ga, trong nháy mắt vòng lên con đường về nhà lại đột nhiên đảo vô lăng, quay đầu xe lái đến một hướng khác.

Cái hôm trừ tịch ấy, Dịch Ký lại càng bận hơn.

Rất nhiều hàng xóm bản thân lười nấu cơm nên đều tới Dịch Ký đặt cơm tất niên, hộp đựng thức ăn vừa làm là một chảo to, có thể nuôi sống cả một con phố. Từ sáng sớm, đầu bếp Dịch đã bắt đầu bận rộn, tuy rằng ngoài cửa treo biển [Chiều nghỉ] nhưng khách khứa vẫn nối liền không dứt như cũ.

Toàn bộ món ăn mà khách đặt trước đều đã làm xong hết, lúc này, Dịch Gia Đống mới quay đầu hỏi A Hương: “Các cô có muốn ăn sủi cảo không?”

“Có, năm mới rất nhiều ngày đều ăn sủi cảo.” A Hương gật đầu.

“Chàng trai đậu hũ cũng phải ăn sủi cảo, chúng ta cũng gói một ít đi.” Dịch Gia Đống vừa cười vừa nói xong, không đợi A Hương cảm ơn đã quay đầu sang hỏi đám trẻ: “Muốn ăn nhân gì, mấy đứa?”

“Tôm ạ!”

“Thịt băm!”

Mọi người mồm năm miệng mười nháo nhào một lúc, cuối cùng cũng quyết định hai loại nhân.

“Bảo Thụ, tối nay em có cần đón giao thừa cùng bà nội không?” Dịch Gia Đống quay đầu hỏi Đinh Bảo Thụ đang giúp rửa rau.

“Buổi tối trời vừa tối là bà nội đã ngủ rồi, ngày mai mùng một em đón với bà cũng được.” Bảo Thụ ngẩng đầu lên đáp.

“Vậy hôm nay ở bên này đón giao thừa với bọn anh đi.” Dịch Gia Đống gật đầu, sau đó lại nhìn xung quanh, lớn tiếng hỏi: “Clara đâu rồi?”

“Ở đây? Sao thế? Lại có chuyện gì cần làm sao, đông người ở đây như thế sao cứ phải kêu tôi làm vậy?” Clara bưng một chậu cá vừa mới giết và rửa xong chạy vào từ sân sau, vừa cười vừa ồn ào.

“Là muốn bàn bạc với cô thôi, tối nay hay là mọi người đón giao thừa ở tiệm luôn đi, tivi cũng có, bưng chậu than vào đây, mọi người ngồi quanh gói sủi cảo, xem tivi đón giao thừa.” Dịch Gia Đống vội vàng giải thích.

Clara cười ha ha, vừa cười vừa đặt một chậu cá siêu nặng lên bàn bếp, cô ta lau thái dương một cái, nói với giọng sang sảng: “Đương nhiên rồi, lẽ nào anh còn muốn quăng A Hương với chúng tôi lại, một mình về nhà đón giao thừa với đám người Gia Di sao?

Nghĩ cũng đừng nghĩ nhé, cho dù các anh về nhà thì chúng tôi cũng phải đi theo.”

“Nhất định phải cùng nhau đón tết rồi.” Một người đàn ông nhỏ khác của nhà họ Dịch ngồi bên cạnh A Hương, vừa dạy A Hương viết chữ phồn thể, vừa ngẩng đầu biểu đạt suy nghĩ: “Thiếu một người cũng không được.”

Mọi người đang bận đến khí thế ngút trời thì đột nhiên có khách tới.

Bình Luận (0)
Comment