Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 943 - Chương 943 - Chào Đón Năm Mới 3

Chương 943 - Chào đón năm mới 3
Chương 943 - Chào đón năm mới 3

Chương 943: Chào đón năm mới 3

“Được chứ!” Người trả lời lại là Gia Tuấn và Bảo Thụ, hai đứa trẻ gần như đồng thanh hô lên, quả nhiên đối với bé trai nhỏ mà nói thì đốt pháo sở hữu sức hút không thể cưỡng từ.

Tại sao con người đều thích nghịch lửa như vậy?

Dịch Gia Di cười đáp lời, lại đi ra sau bếp xem tiến độ bột nở đến đâu rồi. Lúc này trong tivi đột nhiên truyền tới tiếng ca náo nhiệt, TVB và đài truyền hình Á Châu đều có tiết mục mừng năm mới, đám trẻ chỉnh qua chỉnh lại hai kênh không biết nên xem gì.

Tám giờ tối hơn, mọi người cuối cùng cũng định bắt đầu ăn cơm tất niên.

Dịch Gia Đống và Dịch Gia Di kê một cái bàn tròn ra giữa nhà, sau đó Dịch Gia Di cười bảo: “Cá pecca hôm nay là tôi nấu đấy! Mọi người qua nếm thử đi!”

Hàng năm có “cá” chính là một món nhất định phải chuẩn bị trong bữa cơm tất niên, Dịch Gia Di và anh cả bàn bạc rất lâu mới giành được quyền nấu món ăn này. Đương nhiên cũng là vì nấu cá đơn giản nhất.

“Để em nếm thử tay nghề của chị cả.” Gia Tuấn bưng bát đũa lên bàn, vừa cười vừa bảo.

“Chắc chắn rất ngon rồi.” Gia Như phụ họa.

Dịch Gia Di được dỗ bật cười ha ha, không nhịn được mà xoa đầu Đinh Bảo Thụ đứng ngay bên cạnh, làm cho gương mặt của cậu thiếu niên nhỏ đỏ tưng bừng.

Mọi người đang bưng thức ăn và bát đũa leng keng loong coong bận rộn thì đột nhiên ở cửa xuất hiện thêm một người.

A Hương là người đứng hình đầu tiên, nhìn ra ngoài với vẻ sững sờ.

Mấy người Dịch Gia Di nhìn thấy dáng vẻ kỳ quái của A Hương cũng nhìn ra ngoài cửa.

Chỉ thấy hai tay Phương Trấn Nhạc xách đủ các loại quà như hoa quả đứng ở cửa, cả người thấm đẫm gió sương đêm muộn, mái tóc đã bị sương đêm làm ướt nhẹp, giống như một đường chạy từ biệt thự trên đỉnh núi xuống đây vậy.

“Anh Nhạc!” Dịch Gia Di kêu á một tiếng, vẻ mặt rõ ràng rất mừng rỡ mà không hề có nghi ngờ và tìm tòi nghiên cứu, cô giấu toàn bộ sự tò mò đi, vừa cười vừa đi qua đón anh vào cửa.

A Hương quay đầu đối diện tầm nhìn với Clara, đêm trừ tịch không trải qua cùng người nhà mình lại đột nhiên xuất hiện ngoài cửa Dịch Ký, thế này vô cùng không tầm thường.

Nhưng mọi người trao đổi ánh mắt với nhau rồi cũng đều học bộ dáng của Dịch Gia Di, vừa cười vừa nhận quà tết mà Phương Trấn Nhạc mang tới, giúp anh lấy bát đũa, bộ dáng náo nhiệt giống như thể bọn họ đã giao hẹn từ trước sẽ cùng nhau ăn cơm tất niên, không hề lộ ra một chút sự tò mò nào khiến Phương Trấn Nhạc lúng túng.

Người một nhà cứ làm như không có việc gì mà chấp nhận anh như vậy.

Ghế chủ vị của bàn tròn là của Dịch Gia Đống ngồi, nhưng anh ta kiên quyết kéo Phương Trấn Nhạc ngồi xuống bên cạnh mình, vừa cười vừa đòi anh uống rượu chung với mình.

Phương Trấn Nhạc cũng không từ chối, mở nắp bình rượu Tây mà mình mang tới ra, chủ động rót cho Dịch Gia Đống một cốc.

“Nồng độ cồn có cao không?” Dịch Gia Đống ồn ào đòi uống rượu một cách rất khí phách nhưng khi thật sự nâng cốc lại muốn xem nồng độ cồn của rượu này.

“Không cao, uống từ từ sẽ không thể say được, mà cho dù có say thì tôi cũng sẽ cõng anh về nhà.” Phương Trấn Nhạc vung bàn tay to, keng một tiếng va vào cốc của Dịch Gia Đống.

Trẻ con và phụ nữ ngồi quanh bàn cũng vừa cười vừa nâng cốc, một bàn người khác họ lại ngồi chung với nhau rất náo nhiệt, còn thân thiết hơn một vài người thân cùng họ.

Mọi người cạn ly uống rượu, uống cạn quá khứ, nhìn về tương lai, lời cát tường thi nhau bay ra như không cần tiền.

Trong mâm cơm đoàn viên, xung quanh có cá mang ý nghĩa hàng năm dư thừa, có chân giò kho mang ý nghĩa “phát tài liên miên”, có bánh rán vừng mang nghĩa “vàng bạc đầy nhà”...

Nghe tiếng khua chiêng gõ trống trên con phố bên ngoài và tiếng người náo nhiệt vang vọng, bên trong Dịch Ký cũng là tiếng cười không dứt.

Ý lạnh trên người Phương Trấn Nhạc đã sớm bị thức ăn ngon và rượu ngon nóng hổi cùng bầu không khí ôn hòa ấm áp trong Dịch Ký xua tan.

Rượu qua ba tuần, mặt anh đã đỏ như mông khỉ, ngồi tựa lên lưng ghế, nhìn bát cơm của mình được người bên cạnh gắp đầy thức ăn, anh xoa bụng mình, nghe Gia Tuấn kể chuyện cười, lại cười giống như một đứa trẻ.

Dịch Gia Di huých khuỷu tay vào cánh tay của anh Nhạc, tuy rằng mắt anh vẫn đang nhìn Gia Tuấn nhưng lại lập tức nghiêng người cúi đầu qua nghe cô nói chuyện.

Cô mới nhỏ giọng hỏi: “Sao anh không ăn cá mà tôi gắp cho anh?”

Bình Luận (0)
Comment