Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 944 - Chương 944 - Cung Hỉ Phát Tài 1

Chương 944 - Cung hỉ phát tài 1
Chương 944 - Cung hỉ phát tài 1

Chương 944: Cung hỉ phát tài 1

Ăn thịt không ăn tỏi, tương đương với không ăn tỏi.

“Sao thế?” Cuối cùng anh cũng chuyển tầm nhìn qua nhìn cô, trên gương mặt đỏ bừng vì hơi say của giám sát Phương lấm tấm mồ hôi nóng, thấm ướt tóc gáy, khi sáp lại gần nhìn như thế, gương mặt rõ ràng trông khá bù xù, đôi mắt hơi lộ sương mù vì chất cồn mà trông khá ẩm ướt, giống như một chú cún ngây thơ tò mò vậy.

“Là tôi nấu đó.” Dịch Gia Di cũng uống vài hớp rượu, tuy nhiên mặt vẫn không đỏ bằng anh, nhưng cũng hơi hồng.

“Để tôi thử.” Anh lập tức ngồi thẳng người dậy, cầm đũa cúi đầu nghiêm túc ăn cá, thịt cá pecca mịn, cắn vào mềm non lại hơi dai, được bọc trong nước sốt vừa tươi vừa ngọt, thẳng đến khi nuốt xuống, anh mới quay sang gật đầu với cô, giống như tiến hành nghi thức nào đó, dùng sức gật đầu, há miệng định trả lời lại sợ tiếng ồn ào của mọi người lớn, cô sẽ không nghe rõ, vì thế lại nghiêng người cúi đầu, nói bên tai cô: “Ngon lắm.”

Dịch Gia Di cười hì hì vui vẻ, cơ trái táo nhô lên, suýt chút nữa cọ vào miệng anh.

Đột nhiên Phương Trấn Nhạc hơi rũ mắt, cũng may anh vẫn còn lý trí, biết mình đang ở một nơi thế nào, anh nuốt khan một tiếng, ép mình thu lại tầm nhìn rơi trên gò má cô, kéo thẳng người lại cũng kéo ra khoảng cách giữa mình với cô.

Ánh trăng bàng bạc, có gió đêm nổi lên nhẹ nhàng thôi qua, giống như tiếng thở dài tiếc nuối.

...

Bên bàn tròn nóng hổi, khí thế ngút trời, đột nhiên A Hương đứng dậy nói phải đi ăn tỏi.

Ăn thịt không ăn tỏi tương đương với không ăn tỏi.

Thịt heo đầy bàn, làm sao có thể không có tỏi được chứ.

“Để tôi đi lấy cho.” Dịch Gia Di đứng dậy, cất bước ra khỏi cửa, bứng cây tỏi to mà anh cả trồng lên, móc lấy hai củ.

Vừa ngẩng đầu lên đột nhiên nhìn thấy hoa anh thảo nguệch ngoạc bằng sơn đỏ trên bức tường ngoài.

Nhìn một lúc lại phát hiện không biết từ khi nào mà bên dưới hoa anh thảo đã lại có thêm mấy bông hoa nhỏ nữa.

Đang quan sát cẩn thận thì trong phòng đột nhiên vang lên giọng của Gia Tuấn: “Chị cả, tỏi đâu ạ?”

“Tới đây!” Dịch Gia Di đáp lời, cũng bình tĩnh lại, cô chuyển tầm nhìn vào bên trong, ánh đèn màu vàng ấm trong phòng chiếu tới.

Cô lại đứng thêm vài giây rồi mới nhấc chân bước vào quán, chào đón bầu không khí mừng năm mới, trên gương mặt treo nụ cười, lớn tiếng bảo: “Để chị nếm thử thịt ăn với tỏi có thơm hơn không.”

“Em cũng muốn thử.” Gia Tuấn phụ họa, cách mà chị A Hương muốn ăn, cậu bé cũng phải thử mới được.

Tỏi phát triển rất tốt, tép nào cũng béo trắng.

Khi Dịch Gia Di ngồi xuống bên cạnh bàn giúp bóc tỏi, cô quay đầu nhỏ giọng hỏi em gái: “Em có phát hiện ra trên tường ngoài có thêm mấy bông hoa không?”

“Có ạ, nhưng em cũng không biết là ai vẽ nữa, lúc nào và bị ai vẽ lên đều không biết, nhưng đẹp lắm, cứ để thế đi chị.” Gia Như cũng nhỏ giọng đáp, cô ta bóc xong hai tép thỏi, ngửi ngón tay mình chỉ thấy toàn là mùi tỏi thôi.

“Không biết là hoa gì nhỉ.” Dịch Gia Di lẩm bẩm.

“Là Forget me not đó.” Gia Như cầm một đống tỏi to béo trắng đi ra sau bếp, đang định rửa tỏi thì nghe được lời của chị cả, quay đầu đáp.

“...” Gia Như.

...

Mọi người ăn được một nửa thì Dịch Gia Đống bưng bánh tổ nóng hổi từ sau bếp ra.

“Ăn bánh tổ đi, năm nào cũng phất lên, vàng bạc đều nhiều không đếm hết.”

Bánh tổ lên bàn, Dịch Gia Di lại quay đầu gọi Gia Tuấn.

“Gọi điện cho chàng trai đậu hũ đi, cũng không biết là bị chặn trên phố hoa ban đêm người đông như biển hay là đang ở tổ kịch nữa?”

Gia Tuấn lập tức chạy qua bấm số điện thoại gọi đến đoàn làm phim tìm Tôn Tân.

“... Mọi người đều ở đây cả, chỉ thiếu mỗi anh thôi! Mấy giờ mới quay xong, phải về đấy nhé! Anh Nhạc nói rồi, nếu anh không có xe thì anh ấy đến đón anh.” Gia Tuấn nói rất lớn tiếng.

“Sir Phương cũng ở đó sao?”

“Đúng rồi.”

“Giờ anh lên đường về ngay, có đồng nghiệp đoàn làm phim cũng ở bên này, thuận đường.”

“Đợi anh cùng ăn sủi cảo đó, anh Tôn Tân.”

“OK nha.”

Mọi người lại ăn rất lâu, Tôn Tân mới trở về.

Cậu ta vừa vào cửa, cũng mặc kệ gió sương bụi bặm mà ngồi xuống bên bàn, ăn một miếng cá trước.

Nhìn cậu ta lấp bụng, Dịch Gia Đống vội vàng rót rượu cho cậu ta, anh ta uống không lại Phương Trấn Nhạc nhưng chuốc cho Tôn Tân thì vẫn rất dễ.

Cuối cùng thì trước giao thừa mọi người đều ở đây.

Bình Luận (0)
Comment