Chương 976: Tổ trọng án vụ án diệt môn liên hoàn 1
Cái này mới gọi là phách lối, như cô hoàn toàn không tính là gì.
Thấy Dịch Gia Di chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào quyển số mà không hề lộ ra vẻ mặt không tán đồng, anh ta mới yên tâm nói tiếp: “Gã chắc hẳn là một loại ‘tội phạm giết người có yếu tố tình dục’, tuy thức ăn là một nhân tố rất quan trọng nhưng mỗi một gia đình mà gã chọn đều có nữ giới trẻ tuổi thích hợp, đây chắc hẳn mới là nhân tố trung tâm để gã chọn gia đình nạn nhân.
Nhà nào cũng có tiền, nhà nào cũng có lương thực, nhưng chỉ có mấy gia đình nạn nhân này mới có nữ giới trẻ tuổi khá xinh đẹp.
Cho nên gã không hề chọn gia đình có tiền nhất trong thôn mà lại chọn mấy nạn nhân hiện tại.
Khi bộ phận quan hệ công chúng của chúng ta trao đổi với bên truyền thông chắc hẳn nên nhắc nhở thị dân trong nhà có nữ giới trẻ tuổi phải đặc biệt chú ý an toàn.
Chứ không phải một người hung hãn tàn bạo, thoạt nhìn rất hung dữ.”
Tannen nói xong, tất cả mọi người đều mắt to trừng mắt nhỏ.
Người ta là chuyên gia đi du học từ nước ngoài về, mở miệng đã tung ra từ ngữ chuyên ngành “tội phạm giết người có yếu tố tình dục” này ra trước, cho dù bọn họ có dị nghị thì cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Hơn nữa, nghe qua quả thật cũng cất có lý đấy chứ.
Sir Neil vừa định dẫn đầu khen Tannen vài câu, thậm chí còn vỗ tay khen thưởng một cái, lại chỉ nghe Tannen mở miệng tiếp.
Chỉ thấy chuyên gia Tannen đẩy gọng kính, sau khi nói một tràng xong không chỉ không có biểu cảm đắc ý mà ngược lại còn quay đầu qua trao đổi với Dịch Gia Di một cách vô cùng nghiêm túc và khao khát có được sự tán đồng: “Tổ trưởng Dịch, cô cảm thấy thế nào?”
Dịch Gia Di không ngờ Tannen sẽ đột nhiên hỏi mình, cô ngẩng đầu lên khỏi quyển sổ, nghĩ ngợi rồi mới nói: “Tôi đang nghĩ liệu có khả năng hung thủ bị nói lắp, hoặc là giả bộ bị câm, hoặc là điếc gì đó?”
“Hả?” Tannen bị một câu từ trên trời bay xuống của Dịch Gia Di làm cho sững sờ, mạch suy nghĩ này chạy quá nhanh rồi, anh ta hoàn toàn không nghĩ đến.
Đầu óc của Dịch Gia Di hoàn toàn đang ở trong chuyện mà mình nghĩ, gần như quên mất bây giờ đang ở trong phòng họp lớn, cô dứt khoát đẩy sổ của mình tới trước mặt Tannen, chỉ vào sơ đồ tư duy mà mình vẽ trên này, nói: “Câu hỏi mà anh Nhạc vừa mới nêu ra, trước đó tôi cũng luôn nghi ngờ nó, sáng nay trên đường đạp xe đi làm vẫn còn đang nghĩ.
Căn cứ theo tuyến đường gây án của hung thủ, và tình hình đến ngay cả cơm cũng không ăn được của gã, quả thật rất giống một người từ bên ngoài tới.
Vậy, một kẻ lạ mặt như gã, có khả năng mắc rào cản ngôn ngữ, hoặc cho dù có biết tiếng Quảng, nhưng nghe âm điệu và nhìn vẻ mặt cũng có thể phân biệt ra được.
Vậy gã đã lừa mọi người thế nào?
Sir T, anh nghĩ thử mà xem, nếu tôi là một người nghèo khổ thấp bé, không hề có một chút lực sát thương nào, nói chuyện thì lắp bắp, vẻ mặt sầu khổ, thoạt nhìn có vẻ còn hơi thiểu năng trí tuệ, người như vậy, anh sẽ kiêng dè tôi, cảm thấy tôi là hung thủ mà báo cảnh sát để cảnh sát điều tra tôi, bắt tôi không?”
“Nếu tôi là một người tốt, có khả năng tôi còn cho cô một ít đồ ăn, nếu tính cách của tôi không tốt, không không thiện lương cho lắm, có khả năng sẽ đuổi cô đi, chửi cô một trận.” Tannen nghiêm túc nghĩ ngợi rồi đáp.
“Đúng vậy, cho nên tôi đồng ý với hồ sơ tội phạm của anh, rất có khả năng hung thủ thoạt nhìn cũng không dễ khiến người nổi lên lòng phòng bị. Một mặt khác, có khả năng gã còn trông có vẻ hơi đáng thương.” Dịch Gia Di nói xong, lại nhíu mày cười bảo: “Đương nhiên, ở giai đoạn hiện tại chỉ là suy đoán mà thôi, tôi phải tìm hiểu thêm vài thông tin nữa thì mới có thể nói sâu hơn với anh được.”
“Tôi hiểu.” Tannen vội vàng gật đầu.
Sir Neil cũng đã sớm quên mất chuyện định khen Tannen, ngược lại trở tay vỗ lên vai sir Hoàng – tổng cảnh ti tổ trọng án Tây Cửu Long ngồi bên tay trái, thể hiện sự tán đồng đối với cách đào tạo và coi trọng thế hệ cảnh sát trẻ của sir Hoàng một cách rất rõ ràng, đây là đang khen Dịch Gia Di.
“Vậy tiếp theo đây, các đồng nghiệp của tổ trọng án Bắc Tân Giới lúc đi phỏng vấn và thu thập khẩu cung, làm phiền hãy tìm kiếm một nam giới đáng thương tìm cái ăn, hoặc là giả bộ câm điếc.” Phương Trấn Nhạc lập tức mở miệng, mời những người khác thuận theo suy đoán của Dịch Gia Di.