Chương 978: Vụ án diệt môn ở Thạch Giáp Vĩ 1
Con người mà, chính là tóc càng dài càng không dễ chọc.
Cuối cùng sau nửa tiếng, mười mấy câu hỏi của Dịch Gia Di cũng lần lượt nêu hết ra, có cái quả thật đã nhận được câu trả lời từ chỗ Vương Kiệt Vượng hoặc giám sát khác đã qua tay xử lý vụ án này của Bắc Tân Giới, có cái lại vẫn rất mơ hồ, trở thành nội dung phải điều tra tiếp theo.
Mà trong quá trình cô đặt câu hỏi, Vương Kiệt Vượng cũng bị cô nói ra một vài thông tin khá quan trọng phía sau.
Đượi khi Dịch Gia Di hỏi xong, anh ta lật tài liệu trong tay, trong tay những người còn lại đều có bản phô tô, cũng không cần anh ta phải nói thêm nhiều nữa.
Vương Kiệt Vượng uống một hớp nước, ngẩng đầu lại nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di, tò mò hỏi: “Cô đã chuẩn bị từ trước rồi sao?”
“Đúng vậy.” Dịch Gia Di gật đầu, thành thật đáp: “Sir Phương đã nói trước với tôi có khả năng sẽ tham gia vào vụ án này nên tôi có đọc một ít báo và tư liệu.”
“…” Vương Kiệt Vượng gật đầu.
Chủ động đọc tài liệu như vậy, còn có thể nhìn một cách toàn diện như thế, rõ ràng là rất có hứng thú với vụ án này.
Nữ tổ trưởng trước mặt này cũng không phải coi phá án thành “một công việc” thôi đâu, xem ra cô thật sự rất yêu thích công việc này.
“Không phải vừa mới về sao?” Sir Hoàng đột nhiên nhướng mày, hôm qua bị kéo đi tham gia đêm hội từ thiện, hôm nay đã đi làm luôn, nào có thời gian đâu để đọc tài liệu và tra hồ sơ vụ án?
“Tối qua với sáng nay đọc ạ.”
“Trong thời gian ngắn như vậy…” Sir Hoàng nhếch môi lên, quay đầu cảm thán với sir Neil: “Năng lực học hỏi rất giỏi.”
Neil gật đầu một cách rất nể mặt.
“Cảm ơn sir Hoàng.” Dịch Gia Di vội vàng khiêm tốn.
Cô chính là học sinh chăm ngoan được rèn luyện ra từ chín năm giáo dục bắt buộc mà, học hỏi, xem tài liệu gì đó… muỗi thôi!
“Mọi người còn có câu hỏi gì nữa không?” Vương Kiệt Vượng đặt văn kiện xuống, quay đầu hỏi mọi người, lại kéo chủ đề về vụ án.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, câu hỏi đều bị nữ hậu sinh này hỏi qua rồi…
Vì thế Vương Kiệt Vượng đưa micro cho giám sát tổ A Tây Cửu Long – Chương Phong, chính là giám sát phụ trách vụ án diệt môn ở Thạch Giáp Vĩ, Thâm Thủy Phụ.
Vì vậy Chương Phong lại bắt đầu giới thiệu về vụ án xảy ra gần đây nhất ở Tây Cửu Long, trong đó, Trần Quang Diệu của bộ phận giám định Tây Cửu Long và pháp y Hứa Quân Hào cũng lên tiếng bổ sung một vài thông tin.
Đợi bọn họ vừa nói xong, các thông tin cơ bản về vụ án cũng đã nói hết.
“Phần còn lại làm phiền mọi người đọc bản tài liệu phô tô trong tay mình sau cuộc họp.” Chương Phong đặt văn kiện trong tay xuống.
“OK.” Chủ quản tổ chuyên án Vương Kiệt Vượng gật đầu, tiếp lời bảo: “Mọi người làm quen với vụ án trước, sáng ngày mai chúng ta sẽ mở một cuộc họp qua điện thoại, đến khi ấy mọi người có ý tưởng gì, có mạch suy nghĩ gì mới đều có thể nói ra.
Sau đó tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ công tác cho mỗi một tổ, tranh thủ thời gian mở rộng khai thác thông tin và bắt giữ hung thủ.”
“Được.”
“OK.”
Mọi người đều bày tỏ thái độ.
Sir Neil cũng đứng dậy: “Vậy hôm nay cứ thế đi.”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, kính chào và đưa mắt nhìn theo sir Neil rời đi, lúc này mới lần lượt thu dọn sổ và bút, lục tục rời đi.
Vương Kiệt Vượng ôm tài liệu, nhưng lại không vội rời đi mà vòng đến phía đối diện của bàn dài, chủ động duỗi tay về phía Dịch Gia Di: “Hoan nghênh cô gia nhập tổ chuyên án.”
“Hy vọng hợp tác vui vẻ.” Dịch Gia Di dùng sức bắt tay đối phương, giao chiến ngắn ngủi cũng sinh ra một chút yêu mến đối với nhau.
“Sớm đã nghe nói tổ trưởng Dịch rất có năng lực, tiếp theo đây, tôi cũng phải từ từ chứng kiến học hỏi mới được.” Vương Kiệt Vượng rút tay về, hơi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ khen ngợi, gật đầu ra hiệu với Dịch Gia Di rồi mới quay người rời đi.
Sau khi đi được vài bước, tổ trưởng của Vương Kiệt Vượng và cũng là quân sư của anh ta – Hugo không nhịn được mà sáp lại gần nhỏ giọng thì thẩm: “Sir, cách diễn đặt và giọng điệu này của anh trông như khiêu khích ấy, như kiểu đang nói trên thực tế cô ấy chẳng có năng lực gì cả, anh đang đợi xem trò cười của cô ấy, có ý châm chọc khiêu khích quá…”
“Hả, thật sao?”
Vương Kiệt Vượng hơi dừng bước chân, nhíu mày quay đầu lẩm bẩm: “Hình như có hơi giống thì phải… kiểu như đang nói ‘thế nào? Nhiều người nói cô mạnh lắm, ngược lại tôi cũng muốn xem sao’ nhỉ…”