Chương 1325: Cuộc điện thoại bất ngờ
Chương 1325: Cuộc điện thoại bất ngờ
Mắng đến nỗi không còn sức giận nữa, Khương Minh Châu chỉ nói một câu: “Anh nói xem, hai chúng ta đổi ca nhé.”
Bị bạn gái vừa đánh vừa xoa đến mức này, mà giọng nói vô cùng rõ ràng của Vu Học Hiền vẫn không thay đổi, giống như một vị thần vô cảm: “Chuyện này không phải một mình anh quyết định được.”
“Ý anh muốn nói là do khoa quyết định, bệnh viện quyết định sao?”
“Ừm.”
Sau khi Khương Minh Châu ở đầu dây bên kia ngừng lại một lát, “rè rè”, cúp điện thoại: bị làm cho tức chết mà. Hại cô mới sáng sớm đã tốn nhiều nước bọt như vậy.
Phùng Nhất Thông nhìn lên trần nhà, tính tình của đàn chị Khương nóng nảy quá, trước kia cũng chưa từng nghĩ tới, đàn chị Khương thường được xem là một người nhiệt tình với vẻ ngoài hiền lành và hay cười.
Người văn nhã tức giận lên mới là đáng sợ. Tạ Uyển Doanh đã sớm biết điều này sau khi trải nghiệm được lúc ở bên cạnh đàn anh Hoàng. Thế nên cô không dám xem thường tất cả các giáo sư hay đàn anh, đàn chị có vẻ văn nhã trong khoa lâm sàng. Đàn anh Vu cũng thế, những lúc anh ấy không phát cáu thì cực giống như một giáo viên lạnh lùng, lúc nói chuyện cũng sẽ không thích nói nhiều quá hai câu. Một khi anh ấy giận lên thì bùng lên hệt như là núi lửa phun trào, nói chuyện hệt như là súng bắn liên thanh.
Dường như đã cãi nhau với bạn gái xong rồi, thực tế, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh ấy. Vu Học Hiền chậm rãi nhét điện thoại vào túi áo blouse, rồi nói với sinh viên: “Đi, đi đến phòng quan sát xem thử.”
Đến làm việc, đầu tiên cần phải nhận ca. Bác sĩ trực ca đêm đang đánh răng rửa mặt, thế nên bọn họ đến phòng khám bệnh của khoa cấp cứu nhìn thử. Lúc gần tám giờ sáng, khoa cấp cứu không quá bận rộn. Nguyên nhân rất đơn giản, phòng khám bệnh sắp mở cửa kinh doanh. Người dân bình thường đến phòng khám tìm chuyên gia khám bệnh, biết rõ những bác sĩ ở khoa cấp cứu còn trẻ, không có chuyên gia khám cho. Trừ phi người đó cực kỳ gấp gáp, không đợi được chuyện gia mới đến khoa cấp cứu. Xác suất này tương đối nhỏ, bởi vì khoảng thời gian này khoa cấp cứu hơi rảnh rỗi.
Lúc Vu Học Hiền đưa hai sinh viên đi loanh quanh phòng quan sát, bác sĩ Đổng trực ca đêm chạy đến giao ca với anh ấy.
Không biết có phải là do đối diện với phó chủ nhiệm hay không, bác sĩ Đổng dường như có phần áp lực. Tạ Uyển Doanh nhìn ra được cách nói chuyện của giáo sư Đổng không giống bình thường, không dám cười đùa như mọi hôm, nhìn lên gương mặt nghiêm túc làm cho người ta nhìn thấy đều cảm thấy có phần kỳ lạ.
Khụ khụ, hắng giọng vài ba lần, bác sĩ Đổng báo cáo: “Trong phòng cấp cứu có một bệnh nhân khoa ngoại. Nói là đợi một lát sẽ chuyển sang khoa ngoại. Nếu khoa nội tạm thời chưa cần bệnh nhân cấp cứu. Có hai ba người đến quan sát, đã hẹn là sáng hôm nay có các chủ viện đang theo dõi. Chủ yếu là những người lớn tuổi hoặc bệnh cũ tái phát, huyết áp cao hoặc xơ cứng động mạch chủ.”
Về phần Nhạc Văn Đồng, hôm nay trường học có việc, với tư cách là ban cán sự lớp, cậu ấy trở về trường để đến giúp cố vấn kinh doanh giải quyết công việc, vừa xin nghỉ phép trở về học viện y, thế nên không thấy ai cả.
Vu Học Hiền đang lắng nghe nội dung giao ca của đồng nghiệp với vẻ tập trung.
Bác sĩ Đổng nói xong thì đợi anh ấy mở miệng, tâm trạng thấp thỏm nuốt từng ngụm nước bọt.
Trong khoa nội, khoa nội tim mạch và tiêu hóa là hai khoa nội lớn, giống như sư tử với hổ, ai cũng muốn trở thành bá chủ, không ai chịu nhường ai. Người ở khoa nội tim mạch rất quen thuộc với người ở khoa tiêu hóa, thường xuyên giao tiếp với nhau. Còn về Vu Học Hiền, bác sĩ Đổng biết, anh ấy giống như Cận Thiên Vũ ở khoa họ, có tiếng tăm, kiêu ngạo, tính tình có thể tưởng tượng ra rằng không tốt lắm.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của bạn học Tạ vang lên.
Ánh mắt lo lắng của Phùng Nhất Thông nhìn về phía bạn học. Tạ Uyển Doanh vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn xem là ai đang gọi đến: Ôi chao, số điện thoại này rất lạ.
Trước tiên nên nghe xem là ai gọi đã.
“Bác sĩ Tạ, tôi là bác sĩ Ngụy. Còn nhớ tôi không?” Ngụy Quốc Viễn cười nói.
Hóa ra là giáo sư Ngụy của Tuyên Ngũ. Tạ Uyển Doanh nghĩ những chuyện xảy ra ngày hôm đó có lẽ đã qua rồi, giáo sư Ngụy người ta đã gọi điện thoại đến giải thích với đàn anh Tào rồi. Thế thì tại sao còn gọi điện thoại cho cô.