Nghèo nàn trăm việc đau khổ.
Kinh tế là nền tảng của tất cả mọi thứ.
Làm bác sĩ là vì cái gì, làm bác sĩ là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Đây là điều mà lớp trưởng bọn họ từng nghe bạn học Tạ nói qua. Mọi người nghe xong, chỉ cảm thấy: Ồ, bạn học Tạ thật vĩ đại.
Sau này, nghe nói bạn học Phan sau khi ông nội qua đời, dường như đối với câu nói này của bạn học Tạ có một tầng lý giải khác. Điều này sợ răng không chỉ là vĩ đại, mà là bị cuộc sống ép buộc.
Cảnh Vĩnh Triết mang balo đến căn tin của trường học để ăn bữa sáng đầu tiên, khi đến sảnh lớn căn tin, nhìn thấy bạn học Tạ đang đứng trước cửa sổ bán màn thầu.
Đối phương đang đợi cậu ấy sao? Tay Cảnh Vĩnh Triết vô thức siết chặt dây balo.
Sau khi Tạ Uyển Doanh gật đầu với cậu ấy, đợi cậu ấy đi lên, hai người cùng nhau mua màn thầu trứng gà và sữa đậu nành.
Nên ăn thì phải ăn, bất luận cuộc sống có bao nhiêu cực khổ. Sau trận chiến kịch liệt cả đêm hôm qua, cậu ấy dường như ít nhất cũng chấp nhận quan điểm này của cô.
Sau khi ăn xong màn thầu, uống nửa bát đậu này, Tạ Uyển Doanh hít một hơi, hỏi: “Nếu 500, chắc chắn không đủ cho viện phí. Nếu thêm mấy nghìn nữa, một mình tôi không đủ, giúp cậu nghĩ cách mượn bạn thân tôi một ít. Cậu đừng mượn từng người một, như vậy cũng không tốt cho bệnh nhân.
Động tác đang nhai màn thầu trong miệng của Cảnh Vĩnh Triết từ lâu đã trở thành cơ giới hóa.
“Tiền bạc trong thời gian ngắn không sao, nhưng vấn đề lớn nhất là tiêu tiền vào những việc quan trọng như thế nào. Không thể nói điều trị trong thời gian lâu như vậy không hiệu quả, thành thật mà nói, cho dù giàu đến đâu cũng không thể điều được được.”
Nghe câu cuối cùng của cô, Cảnh Vĩnh Triết ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Câu nói này của cô được xem là lời lẽ tầm thường, là đạo lý mọi người đều hiểu được. Ai đi đến bệnh viện điều trị cũng mong muốn một liều thuốc có thể chữa khỏi bệnh, như vậy thì giai đoạn sau sẽ không cần kéo dài tốn kém vô độ. Cũng giống như sinh con, cơn đau kéo dài không bằng đau ngắn. Cái khó xử của vấn đề nằm ở đâu, điều này nói thì dễ, nhưng làm được thì rất khó.
“Trình độ kỹ thuật của bệnh viện huyện còn hơi kém. Tuy nhiên, tôi tin rằng giảng viên đang giúp cậu suy nghĩ đến vấn đề này.” Tạ Uyển Doanh nghĩ đi nghĩ lại, người bệnh trong nhà bạn học Cảnh tồn tại trong thực tế không giống như cô tồn tại ở trong tương lai, giảng viên giáo sư Nhâm có thể hiểu được tình huống này. Vì vậy giáo sư Nhâm đã gọi bạn học Cảnh người luôn nghĩ đến gia đình là tiểu Triết, một biệt danh với sự đồng cảm và khen ngợi.
Cảnh Vĩnh Triết không phủ nhận, xem như đã thừa nhận chuyện này.
Giáo sư Nhâm là giáo sư có tiếng trong học viện y của bọn họ, quen biết các bác sĩ có tiếng của Quốc Hiệp và các bệnh viện lớn khác, chắc chắn đã từng giúp bệnh nhân trong nhà bạn học Cảnh tìm kiếm các phương pháp điều trị khác nhau để giải quyết vấn đề. Nguyên nhân không thể giải quyết chỉ có một, là sợ rằng toàn bộ bác sĩ nổi tiếng ở thủ đô đều bất lực đối với chuyện này.
“Nếu như cậu tin tưởng tôi, có thể nói cho tôi biết một chút về tình hình bệnh nhân không?” Lúc Tạ Uyển Doanh nói ra lời này, cũng biết rõ kinh nghiệm hành y của mình hoàn toàn không bằng các giáo sư, nhưng có một điều có lẽ cô và các bạn có thể làm được mà các giáo sư không thể làm được: “Thời gian của chúng ta nhiều hơn các giáo sư có thể nghiên cứu kỹ hơn về bệnh án này, từ trong đó xem có thể tìm ra được điểm đột phá cung cấp ý kiến cho các giáo sư, giúp các giáo sư mở rộng suy nghĩ.”
Thực tập sinh dù có bận rộn cũng sẽ không bao giờ bận rộn như các giáo sư lâm sàng. Sự bận rộn của các giáo sư lâm sàng là đủ mọi mặt phải điều trị cho bệnh nhân, có nhiệm vụ giảng dạy, bị bệnh viện cử đi trao đổi học thuật, khảo hạch công việc mỗi năm ở bệnh viện phải đạt tiêu chuẩn, nhiệm vụ nghiên cứu khoa học thuộc vào trạng thái bùng phát dữ dội trong ngành.
Ngược lại, thực tập sinh chạy đi chạy lại nhiều trên lâm sàng cũng chỉ là công việc sức lực, nhiệm vụ trong đầu chỉ có một: Tốt nghiệp ra trường. Đơn giản hơn rất nhiều so với giáo sư.
Bác sĩ là người lao động cả về sức lực lẫn trí óc, mà lao động trí óc là nghề chiếm ưu thế.