Được giáo sư Tiểu Tôn đưa đi, thay vì đi theo lối thông thường đến trước cửa phòng bệnh, anh đi vòng ra hành lang đóng kín phía sau phòng bệnh. Cả hai đột ngột rẽ vào một góc và mở khóa cửa.
“Đây là khu văn phòng nội bộ của các bác sĩ trong bệnh viện này.” Tôn Ngọc Ba giới thiệu với cô: “Nói chung là không cho những thực tập sinh, những người đến để học biết.”
Văn phòng quy định chỉ có hai hoặc ba người, bác sĩ nội trú tạm thời không có bàn làm việc riêng nhưng có thể mượn bàn của bác sĩ cấp trên để làm việc. Phó Chủ nhiệm có một phòng làm việc riêng.
“Bọn anh hiếm khi đến đây.” Tôn Ngọc Ba nói.
Các bác sĩ rất bận rộn, các bác sĩ phẫu thuật hầu hết thời gian ở trong phòng phẫu thuật, chạy quanh phòng bệnh lúc rảnh rỗi, tổ chức họp, họp chẩn đoán, thăm khám cho bệnh nhân.
Việc viết bệnh án và kê đơn khám bệnh theo y lệnh thường được giao cho sinh viên thực tập vừa học vừa làm, bệnh án điện tử do các sinh viên nhập vào.
Liệu có sợ rằng thực tập sinh sẽ làm sai chỉ định của bác sĩ?
Đừng sợ, có những y tá chính thức xem xét các y lệnh điện tử và y lệnh viết tay.
Y lệnh của bác sĩ trong bệnh án viết tay nên được bác sĩ trong phòng khoa chính quy xem xét, và tất cả các y lệnh của bác sĩ sẽ được thực hiện theo y lệnh của bác sĩ viết tay.
Các thủ tục này đều được thực hiện tại văn phòng nội bộ lớn có bảng hiệu Văn phòng của bác sĩ trong khu nội của các phòng bệnh.
Khi bệnh nhân muốn tìm bác sĩ, họ sẽ biết tìm ở đó.
Khu vực văn phòng nội bộ của bác sĩ là nơi mà những người ngoài không biết, vì đây không phải là phòng khám bệnh của bác sĩ tới thăm khám bệnh nhân. Ngoài việc điều trị cho bệnh nhân, bác sĩ cần một nơi yên tĩnh để nghiên cứu khoa học và viết luận văn, việc này không liên quan gì đến việc đi khám bệnh.
Giáo sư Tiểu Tôn cho biết, ở đây rất ít người đến, đi bộ suốt quãng đường cũng không có ai, điều này trái ngược hoàn toàn với tình trạng quá tải của phòng khám bệnh của các bác sĩ.
Trong khu vực văn phòng trống, cửa ra vào của mỗi văn phòng không được treo biển, và các cửa đều bị khóa cho dù có người ở đó hay không. Gõ cửa không thấy thì có thể mở. Những người không hiểu biết chắc chắn nghĩ rằng đó là nhà kho. Không phải bệnh viện nào cũng có khu văn phòng bác sĩ, ở một số bệnh viện, loại văn phòng này tương đương với việc bỏ không và thực sự được sử dụng như một nhà kho.
Tôn Ngọc Ba đưa cô vào văn phòng chủ trì trước, và thấy bàn làm việc của Lưu Trình Nhiên sạch sẽ đến mức không có chút mảnh vụn.
“Đồ đạc của đàn anh Lưu đều bị khóa trong ngăn kéo của tủ, vì sợ có người đến lau dọn vệ sinh sẽ làm hỏng chúng.” Tôn Ngọc Ba giải thích: “Đi đến văn phòng của giáo sư Đàm đi, ở đó có nhiều thứ hơn.”
Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một lúc rồi hỏi cẩn thận hỏi giáo sư Tiểu Tôn: “Em đến phòng làm việc của giáo sư Đàm, giáo sư Đàm có biết không?”
“Anh ấy biết, nếu không biết thì chắc chắn anh không dám đưa em đến đây.” Tôn Ngọc Ba quay lai trố mắt nhìn cô, cô nghĩ rằng anh ấy không sợ Đàm Khắc Lâm sao?
Sau khi bước vào văn phòng của Phó Chủ nhiệm, Tạ Uyển Doanh liếc nhìn vài lượt: căn phòng này so với phòng của đàn anh Tào có chút khác biệt. Trong văn phòng của đàn anh Tào không có nhiều tủ như vậy.
Tủ khóa chứa đầy dữ liệu và tài liệu nghiên cứu học thuật lâm sàng, không lạ gì khi những người không phải là nhân viên của bệnh viện không được phép biết về nó.
Nhìn lại vẻ mặt bình tĩnh của cô ấy, Tôn Ngọc Ba vô cùng ngạc nhiên, hầu hết sinh viên y khoa đều không biết điều đó, vì vậy họ rất tò mò khi họ đến đây lần đầu tiên.
Những người làm việc trong bệnh viện trước khi Tạ Uyển Doanh tái sinh, cũng biết những gì đang diễn ra trong văn phòng bác sĩ. Không treo biển hiệu ở văn phòng của bác sĩ vì sợ có người thích trèo mò cửa sau làm chuyện riêng tư. Treo một tấm biển chắc chắn mọi người sẽ đến tìm nơi để đưa đồ kín đáo.
Hầu hết các bác sĩ đều có kỹ thuật và không thích làm kiểu thiên vị này. Bệnh nhân bình thường có thể tìm gặp bác sĩ khi khám chữa bệnh, và bất cứ lúc nào sau đó thì có thể liên lạc bác sĩ qua bộ phận y tá hoặc hỗ trợ.
Nhìn vào đây càng xác nhận thêm những suy nghĩ trước đây của cô ấy Đàn anh Tào đã trở về Trung Quốc, có văn phòng riêng, và có đãi ngộ chỉ dành cho các tổng giám đốc và phó giám đốc, dựa vào việc đàn anh Tào có một văn phòng độc lập sang trọng.
Đàn anh Tào có thể có hai văn phòng.
Một phòng để mọi người tới thăm, phòng còn lại là riêng tư.
Rất có thể một số chủ nhiệm có hai văn phòng, một trong số đó được trưng bày cho mọi người tới thăm.