Giáo sư Tiểu Tôn bây giờ đã đưa cô đến khu vực này, có nghĩa là sao?
Tất nhiên, chỉ những sinh viên y khoa được các bác sĩ của bệnh viện thấy tiềm năng và rất có thể ở lại bệnh viện này trong tương lai mới có thể được các giáo sư đưa tới khu vực này tham quan.
Bác sĩ lâm sàng ở bệnh viện này ít khi đến vì không có thời gian, khi đến phòng làm việc ở đây tất nhiên là vì công việc nghiên cứu học tập của khoa, vì những bí mật liên quan đến khoa cần được giữ bảo mật.
Vì vậy, dù bác sĩ ngay cả khi nghỉ ngơi đi đến phòng trực thì đến đây vẫn tốt hơn. Khi bác sĩ trực thì cơ bản bác sĩ trực 24/24 giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đến khám. Có người đến phòng trực cũng không sao, đồng nghiệp sẽ gọi dậy khi có người gõ cửa.
Lúc đó, đàn anh Hoàng rất vui mừng khi nhận được chìa khóa của đàn anh Tào, vì văn phòng của đàn anh Tào thoáng và không sợ người ta tìm đến.
“Em đừng nói với ba nghiên cứu sinh kia biết.” Tôn Ngọc Ba nhắc nhở rằng cô đôi khi khá cố chấp, và nhắc nhở cô.
Về điểm này, giáo sư Tôn chắc hẳn đã suy nghĩ quá nhiều rồi, người sành sỏi như cô sao lại không biết điều được chứ. Tạ Uyển Doanh gật đầu.
"Em dùng máy tính của giáo sư Đàm đi. Giáo sư Đàm chẳng phải yêu cầu em viết kế hoạch tiền phẫu cho giường bệnh số 7 sao? Ngày mai phải nộp rồi." Tôn Ngọc Ba chỉ vào máy tính trên bàn nói với cô.
Có thể thấy giáo sư Đàm là người rất tốt, biết rằng bảo cô vào văn phòng lấy máy tính là chuyện viển vông, chưa kể người khác sẽ nhìn thấy cô viết gì.
Sau khi đăng nhập vào máy tính của giáo sư, Tạ Uyển Doanh lấy sổ tay ra, xem kỹ hồ sơ bệnh án của giường bệnh số 7 và ghi lại những điểm mấu chốt. Lát nữa quay lại ký túc xá có thể tiếp tục nghĩ.
Trước khi đi, Tôn Ngọc Ba nói với cô ấy: "Khi em rời đi, hãy khóa cửa lại."
"Vâng, thưa giáo sư".
Tối đó, Tạ Uyển Doanh bận đến bảy tám giờ tối mới rời đi, ăn tối xong liền quay lại ký túc xá.
*
Ngày hôm sau quay lại văn phòng khoa, Tôn Ngọc Ba thông báo trên điện thoại di động cho cô để trực tiếp đến thẳng văn phòng của giáo sư Đàm.
Cô bước đến văn phòng của giáo sư Đàm và thấy giáo sư Đàm hôm nay đến sớm, chào: “Giáo sư Đàm.”
Đàm Khắc Lâm đang một mình bận rộn xem qua các tập tài liệu trên bàn để tìm thứ gì đó, như thể anh ấy không nghe ra ai đã đến, chỉ "Ừm" một tiếng theo thói quen. Cho đến khi cô bước tới trước bàn làm việc, anh như nhìn thấy bóng người của cô trên bàn làm việc, lập tức ngẩng đầu lên.
Lúc này, Tạ Uyển Doanh cảm nhận thấy giáo sư nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp.
“Em đã viết ổn chưa?” Khi hỏi cô ấy, trong giọng điệu của Đàm Khắc Lâm có một chút thở dài.
Không biết giáo sư có chuyện gì, hình như tâm trạng không ổn? Tạ Uyển Doanh liền giao kế hoạch phẫu thuật được viết vào tối hôm qua cho giáo sư để xem xét.
Khi nhận nó, vốn dĩ nghĩ chỉ một hoặc hai trang giấy là quá nhiều rồi, nếu kế hoạch trước phẫu thuật ngắn gọn và chính xác, nó có thể được viết trên một tờ giấy. Kết quả là cô đưa hẳn một xấp giấy.
Ngoại trừ hai trang đầu là phần chữ, các trang sau đều là hình ảnh. Khi lật sang những bức hình đó, gương mặt lạnh lùng của Đàm Khắc Lâm như đông cứng lại.
Lưu Trình Nhiên và Tôn Ngọc Ba bước vào, đi đến bên Đàm Khắc Lâm và chúi đầu vào nhau để đọc những gì cô đã viết.
Khi nhìn thấy bức vẽ giải phẫu mà cô vẽ, Tôn Ngọc Ba “Ồ” lên một tiếng: “Em đã học vẽ sao?”
Bức vẽ đẹp quá, trông giống như bức vẽ trong sách giáo khoa y khoa, rất chuẩn. Tôn Ngọc Ba nghĩ.
Lưu Trình Nhiên lướt mắt nhìn Tạ Uyển Doanh với một sự cảm thán lớn.
“Cái này, là em có suy ra dựa trên CT của bệnh nhân sao?” Đôi mắt của Đàm Khắc Lâm dán chặt vào mọi bức tranh cô ấy vẽ.
“Đúng vậy, cũng dựa trên những bức ảnh chụp nội soi đại tràng trước đây của bệnh nhân.” Tạ Uyển Doanh nói với giọng bình tĩnh.
Lưu Trình Nhiên hỏi Tôn Ngọc Ba: “Giường số 7 đã có thẻ đánh dấu chưa?"