Dù sao, đây là cơ hội mà các thực tập sinh khác không có. Ba người nhóm Tạ Uyển Doanh nóng lòng muốn thử.
Mở khóa đi vào trong phòng luyện tập, không biết có phải do là thứ bảy hay không mà ở đó lại không có người nào. Tôn Ngọc Ba đã tận dụng cơ hội tuyệt vời này để chỉ cho ba người họ cách luyện tập.
Ba người Tạ Uyển Doanh lấy ra sổ ghi chép ghi lại những ý chính trong lời giảng của giáo sư.
“Đây là nội soi, lần trước bạn học tiểu Tạ đã trải qua một lần trong lúc phẫu thuật, quan trọng nhất là làm thế nào để nắm bắt nguồn sáng, còn có làm sao có thể làm cho mình thấy được vị trí giải phẫu nhanh hơn so với bác sĩ mổ chính. Các em luyện tập một mình trước, luyện không sai biệt lắm thì có thể phối hợp hai người, rồi phối hợp ba người, thử cảm giác ở trên bàn phẫu thuật. Bởi vì bàn phẫu thuật nội soi thường là ba bác sĩ.”
Nghe xong lời dạy của giáo sư Tôn, ba thực tập sinh gật đầu lia lịa.
Hiện trường có ba bộ mô phỏng đều không có người luyện, ba người nắm lấy cơ hội cầm lên luyện tập.
Tôn Ngọc Ba quan sát động tác nhanh như chớp của ba người bọn họ, giống như sói đói lao về phía đồ ăn, ánh mắt có chút kinh ngạc: giáo sư vừa mới cất tiếng liền chạy, ba người này phỏng chừng sẽ là quán quân chạy nước rút.
Y học nói rằng cần phải kiên trì học tập lâu dài, tuy nhiên ở giai đoạn sinh viên có cơ hội để tìm hiểu nhiều hơn, đợi đến khi trở thành một bác sĩ lâm sàng sẽ không có thời gian. Sinh viên y khoa hiểu biết tự nhiên đều hiểu điều này.
Thấy ba người bọn họ luyện tập khí thế ngất trời, Tôn Ngọc Ba đưa ra đề thi cho bọn họ: “Tôi đi lấy cho các em một đĩa đậu, các em cầm kìm gắp xem một phút có thể gắp qua đĩa khác được bao nhiêu hạt. Còn nữa, mặc dù độ mờ của nguồn sáng đã được y tá điều chỉnh trước cho chúng ta nhưng các em cũng nên hiểu rõ về vấn đề này. Đây là những điều đơn giản nhất.”
Không lâu sau, giáo sư Tôn thật sự bưng cho bọn họ ba đĩa đậu tới, đặt ở trên bàn, móc ra bộ đếm thời gian chuẩn bị bấm giờ cho bọn họ.
Ba người Tạ Uyển Doanh nhìn chằm chằm màn hình camera giả lập, cầm dụng cụ trong lòng bàn tay, nắm chặt đến nỗi có chút đổ mồ hôi.
“Bắt đầu!”
Giáo sư ra lệnh một tiếng, tay ba người lập tức hoạt động.
Đi phía sau ba người bọn họ để kiểm tra, Tôn Ngọc Ba nhìn trái nhìn phải: Hình như đều đã luyện tập qua ở nhà?
Tách, tách, âm thanh của hạt đậu được gắp từ đĩa này sang đĩa khác, phát ra tiếng rơi thanh thúy, nếu làm tốt thì nhịp điệu có thể ổn định, hết đợt này đến đợt khác giống như đánh bàn phím piano.
“Không tồi. Đây là thực tập sinh lớp nào, đã tốt nghiệp năm cuối chưa?”
“Là đang thi hết khóa sao?”
Cửa ra vào nhộn nhịp, vài người đứng chen chúc nhìn. Hẳn là các bác sĩ vừa mới tình cờ đi ngang qua đang xem náo nhiệt.
“Có nữ sinh y khoa à?”
“Cô ấy gắp rất nhanh.”
“Nhanh hơn hai chàng trai khác sao?”
Hai mắt Nhạc Văn Đồng và Lâm Hạo đồng loạt đảo qua phương hướng Tạ Uyển Doanh.
“Hai người các em có muốn mất tập trung không? Định thua em ấy à?” Tôn Ngọc Ba nhắc nhở hai người bọn họ.
Điều quan trọng là chính mình làm tốt việc của riêng mình. Nhìn xem bạn học Tạ thông minh như thế nào, không bao giờ quan tâm đến những gì người khác đang làm, chỉ lo làm tốt việc của chính mình. Mức độ tập trung hạng nhất, phần thưởng đương nhiên là hạng nhất. Tôn Ngọc Ba nhấn nút dừng hẹn giờ.
Các tiền bối góp vui ở cửa càng tích cực hơn, chạy vào giúp ba sinh viên bọn họ đếm thành tích.
“Vị này…” Lâm Hạo bị vỗ vỗ vai, thành tích được công bố là: “Một phút gắp được 3 hạt đậu.”
“Nghe nói sang năm sẽ thử kiểm tra nội soi, tiêu chuẩn là 6 hạt trong một phút?”
“Nhìn cậu ấy là lần đầu tiên thử sức, có thể gắp được 3 hạt đã là rất có thiên phú rồi.”
“Tiểu tử không tệ, hậu khởi chi tú*.”
Hậu khởi chi tú: nhân tài mới xuất hiện.
Lâm Hạo được một nhóm tiền bối khen ngợi nhưng biểu tình trên mặt vẫn không buông lỏng, biết mình còn có hai bạn học lợi hại hơn.