Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1066 - Chương 1066:

Chương 1066:

Kiếp trước cô nợ anh?!

Nói chuyện ma quỷ gì vậy!

Lục Bắc Kiêu cúi đầu nhìn chiếc USB trong tay Lục Tiểu Cổn!

"Đây là USB của Diệp Kiều, bên trong có thứ mẹ viết. Mẹ nói mẹ viết tiểu thuyết, con cảm thấy không giống lắm, giống chuyện thật hơn." Lục Tiểu Cổn nhìn cha không cảm xúc, nói nghiêm túc.

Diệp Kiều thực sự đã xảy ra chuyện gì.

Cậu không ngốc, Diệp Đại Thành Tử còn khóc.

Lục Bắc Kiêu nhận lấy chiếc usb trong tay con trai, trái tim người đàn ông như ngừng đập, cũng không tò mò cô viết gì, không tò mò chút nào.

Anh giận cô, hận cô, chỉ muốn đánh vào một cô trút giận!

Nhưng mẹ nó anh đi đâu để đánh cô đây?!

"Cha, Diệp Kiều rốt cuộc mẹ thế nào rồi?" Lục Tiểu Cổn nhịn không được lại hỏi.

"Con. Mẹ con:-"

"A Kiêu!" Diệp Thành vội vàng tiến lên ngắt lời Lục Bắc Kiêu, anh ta không đành lòng làm tổn thương trái tim của đứa trẻ, Lục Tiểu Cổn mới tám tuổi!

Cậu bé vẫn còn là trẻ con, sao chấp nhận được cú sốc mẹ đã mất rồi?!

Lục Bắc Kiêu lại đẩy Diệp Thành ra, quỳ một gối xuống trước mặt con trai và dùng hai tay ôm lấy vai cậu: "Con trai của Lục Bắc Kiêu tôi phải là một người đàn ông xuất chúng đầu đội trời chân đạp đất, co được dãn được! Lục Chiến Qua, con nói có đúng không?"

Lục Tiểu Cổn nặng nề gật đầu, bình tĩnh nhìn ch.

Diệp Thành lại quay lưng đi.

"Lục Chiến Qua, vì cứu cha nên mẹ con đã chôn thây trong biển lửa, tan thành tro bụi!" Lục Bắc Kiêu nhìn con trai, bình tĩnh nói.

"Lục Tiểu Cổn! Cháu đừng nghe cha cháu nói bậy! Mẹ cháu không chết! Chờ cháu và Lục Tiểu Vũ trưởng thành rồi, mẹ cháu sẽ quay lại!" Diệp Thành sợ Lục Tiểu Cổn không chịu nổi cú sốc như vậy, tiến lên lớn tiếng nói.

Cơn mưa nhỏ vẫn tí tách rơi xuống đất, sắc trời đã muộn, hai người đàn ông và một cậu bé, một con chó, bức tranh tĩnh lặng.

Lục Tiểu Cổn nhìn Lục Bắc Kiêu với vẻ không tin, cau mày, "Cha, Diệp Kiều nói mẹ sẽ quay lại! Mẹ chưa từng thất hứa với con! Mẹ không dám không quay về!"

Cậu bé tám tuổi, với giọng nói ngang ngược, vẻ mặt kiên định chứ không khóc lóc đau khổ...

Có lẽ cậu bé vẫn không hiểu cái chết có nghĩa là gì!

Lục Tiểu Cổn như vậy khiến Diệp Thành càng thêm đau lòng, "Đúng! Em ấy dám không quay lại sao!"

Diệp Thành tự lừa mình dối người.

Một chiếc Audi màu trắng chạy tới, xe vừa dừng lại, Hoa Nhụy xuống xe chạy về phía Diệp Thành. Diệp Thành nhìn Hoa Nhụy một năm đã không gặp thì giang hai tay ra, hai người ôm chặt lấy nhau. Hoa Nhụy ôm chặt Diệp Thành, hít lấy hơi thở trên người anh, nước mắt rơi như mưa.

Những giọt nước mắt đó đã chảy vì Diệp Kiều.

"Em nên ngăn cô ấy lại, không nên để cô ấy đi! Cô ấy biết rõ mình sẽ bị ông trời phạt còn muốn đi cứu các anh..." Hoa Nhụy khóc nói.

Diệp Thành vẫn không hiểu ý của cô.

Lục Bắc Kiêu dẫn Lục Tiểu Cổn và Tia chớp đến bãi đỗ xe. Đám Lăng Khiếu không yên lòng chạy xe theo sau anh, sợ lúc anh lái xe mất tập trung sẽ gây tai nạn. Kết quả anh vẫn lái xe về thuận lợi.

Lục Tiểu Vũ bị lính của lão tư lệnh Lục đưa tới Tứ Hợp Viện.

"Cha, trong mì không có muối! Diệp Kiều không ở nhà, cha nấu cơm không nghiêm túc gì, lừa chúng con!" Lục Tiểu Vũ nhìn bát nước lèo trong veo trước mặt, tức giận nói.

Cha thật bất công!

Lúc làm mì cho me thì đều là canh gà, còn thêm trứng chần nước sôi, rau, sườn lớn!

Mà làm cho bọn họ đến cả muối cũng không cho!

"Ai nói thế?! Để cha làm lại cho con!" Không có muối? Tại sao anh nếm không ra.

Anh nói xong rồi rời khỏi nhà chính, vừa đi ra thì thấy đèn xe ở cổng, bà Đỗ đang vội vàng đi vào, nhìn thấy con trai mình lặng lẽ đứng ở sân, mắt bà đỏ hoe!

Con trai đang đau khổ và chết tâm có đúng không?!

Bình Luận (0)
Comment