"Ngài tới rồi à, mẹ vào trong nhà chơi với hai đứa nhỏ đi, con đi nấu cơm cho lũ nhỏ!" Anh lễ phép gật đầu với bà Đỗ rồi đi vào phòng bếp.
Bà Đỗ nhìn con trai như vậy thì tim như bị bóp chặt thành một quả bóng nhỏ, nghĩ đến Diệp Kiều càng đau thấu tim gan hơn!
Bà không dám tin đứa con dâu được ví như báu vật sống của bà đã không còn, thậm chí không còn một mảnh xương!
Lục Bắc Kiêu lạnh nhạt nhìn bà Đỗ đang chực khóc kia một chút, đi vào phòng bếp.
Bà Đỗ đi vào nhà chính, nhìn thấy cháu trai và cháu gái quý giá của mình, lòng bà đau đến không thở nổi.
"Bà nội, bà sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?" Lục Tiểu Vũ quan tâm hỏi thăm.
Bà Đỗ vội vàng lắc đầu, bà đâu nhẫn tâm dám nói cho Lục Tiểu Vũ biết chuyện mẹ của cô bé. Bà ngồi trong ghế sopha ôm Lục Tiểu Vũ, nhẹ thở dài.
Chỉ chốc lát sau mùi khét lẹt thoang thoảng trong bếp, bà Đỗ hoảng sợ vội đứng dậy bước nhanh ra khỏi nhà chính đi về phía phòng bếp, thấy ngọn lửa trong chảo bốc lên nghi ngút. Còn con trai cưng của bà đứng bất động ở đó, ngoảnh mặt làm ngơ.
Bà Đỗ sống sung sướng an nhà đã quen vội qua tắt bếp đi rồi cầm nắp đậy lên chảo, ngọn lửa bén vào tay làm bà đau rát, nhưng nỗi đau này làm sao có thể so sánh được với nỗi đau lòng của bà?!
Lúc này Lục Bắc Kiêu mới tỉnh táo lại.
"Con trai! Mẹ biết trong lòng con khó chịu, khó chịu thì con cứ thể hiện ra đừng giấu trong lòng! Con như vậy sẽ ngã quỵ mất!" Bà Đỗ nắm lấy cánh tay của Lục Bắc Kiêu, ngẩng đầu nhìn anh rồi nói. Giọng bà khàn khàn, nước mắt đã chảy dài trên mặt.
Sắc mặt Lục Bắc Kiêu rất đen, vẻ mặt bình tĩnh, "Ai nói con khó chịu?! Con rất ổn! Không phải Diệp Kiều muốn con khó chịu, muốn con cảm động sao? Mẹ nó con không để ý muốn của cô ấy thành hiện thực! Con để cô ấy hối hận! Người phụ nữ ngu ngốc!"
Sau khi xảy ra chuyện, vốn anh vẫn im lặng lúc này hét lên, cuối cùng cảm xúc cũng dao động!
Thấy con trai như vậy, bà Đỗ càng buồn hơn, nhìn anh bước ra khỏi phòng bếp.
"Kiều Kiều à! Con mau trở lại đi! Nó sẽ điên mất! Con mới là mạng sống của nó!" Bà Đỗ ngửa đầu nhìn nóc nhà, khóc nói.
Bà hiểu rõ con trai mình!
Mong có một phép màu nào đó xảy ra, con dâu yêu của bà không chết, bình an trở về!
--
Trong phòng làm việc, cửa bị khóa trái, người đàn ông đang hút thuốc và một ổ USB được cắm vào cây máy tính.
Có rất nhiều thư mục trên màn hình máy tính.
Có kế hoạch kinh doanh của cô, ảnh của Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ, ảnh của cô và anh, ảnh gia đình được xếp vào từng mục riên.
Ngoài ra còn có phim tải về, phim truyền hình và tiểu thuyết. Hầu hết phim đều là phim tình yêu, tiểu thuyết phần lớn là ngôn tình H văn, bà Lục ngoài 30 tuổi rồi vẫn còn theo đuổi những sở thích khi còn học đại học!
Có một thư mục không tên, sau khi anh mở ra, bên trong có một file word.
Anh mở ra, tay phải di chuột, điếu thuốc thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, khói thuốc bay lơ lửng, đôi mắt bình tĩnh dần trở nên sâu thẳm vì những dòng chữ trên đó.
Bước ra khỏi nghĩa trang liệt sĩ, bị tên khốn nạn đụng xe chết, mở mắt ra là khuôn mặt điển trai khó quên hiện ra, bàng hoàng, xúc động, đau lòng ... Mọi cung bậc cảm xúc đan xen. Tôi khóc không ngừng, nghĩ đây là thiên đường và đã gặp lại anh!
Nghe anh nói, nghe tiếng phát ra từ radio, tôi mới hiểu được sau khi tôi chết đã uay trở lại ngày 20 tháng 7 năm 1995! Quay lại khoảng thời gian mà tôi chưa thực sự gặp nah!
Tôi trùng sinh... Diệp Kiều tôi còn sống....
Kiếp trước Diệp Kiều ngu ngốc, bị một đôi nam nữ chó má khốn nạn làm hại vào tù, sau ra ra tù bị đâm chết đã trùng sinh!