Trong nhiều năm qua, Diệp Kiều đã chiếm một vị trí trong thương giới từ sớm, có quyền uy và sức ảnh hưởng rất lớn!
Rất nhiều khách hàng, nhà đầu tư, nhà cung ứng đều đến vì cái tên “Diệp Kiều”, chỉ cần cô ra tay, sẽ không có vụ làm ăn nào mà không thành!
Bây giờ cô ngã xuống, công ty chịu ảnh hưởng cũng là điều tất nhiên.
Trang web Thiêm Dực cô đã phòng ngừa chu đáo rồi, bây giờ không có cô cũng có thể hoạt động bình thường theo quy luật thị trường.
“Ngài Kiều, tôi rất hoảng sợ, nhưng mà, trang web Hoa Nhụy nếu thật sự sụp đổ thì đóng cửa thôi, cùng lắm thì Hoa Nhụy tôi bắt đầu lại từ đầu! Cái tôi lo lắng là, cậu có mãi mãi ngủ như thế này hay không! Nhất là lúc thức dậy, nhìn thấy Diệp Thành đứng trong sân vì cậu mà khổ sở không ngừng hút thuốc, trong lòng tôi càng hoảng sợ! Anh ấy biết sức mạnh của loại khí độc đó, còn tôi, luôn nghĩ đến lời nói của me…đây lẽ nào thật sự là trời phạt sao?”
Hoa Nhụy bụm mặt bằng hai tay, không muốn rơi lệ, nhưng vẫn không nhịn được mà nước mắt rơi như mưa.
Diệp Kiều muốn an ủi cô ấy, nhưng vẫn không phát ra được âm thanh nào, cũng không vùng dậy nổi.
Trong lòng cô cũng rất sốt ruột.
Lục Bắc Kiêu đứng ở cửa sổ phòng bếp, cách tấm lưới bán trong suốt, anh thấy Hoa Nhụy bụm mặt khóc, Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, ngực anh hơi khó chịu.
Nhưng mà, nghĩ đến việc cô đã có một chút tiến bộ, anh lại cảm thấy rất an ủi.
Hoa Nhụy vừa mới đi, Tiểu Bạch Thái và Tiểu Mộc Đầu đã chạy tới, hai đứa nhỏ nghịch ngợm phơi nắng đen như mấy thằng ăn trộm, bưng một thùng tôm hùm đất tới.
“Cô ơi, cô ơi, bọn con cho cô một thùng tôm hùm đất này! Cô mau dậy ăn đi!”. Tiểu Mộc Đầu lớn tiếng nói.
Oa!
Cháu trai thân yêu!
Năm đó cô không phí công thương cậu mà!
Chẳng qua cô vẫn không thể nhúc nhích dù chỉ một cái, không mở miệng được!
Diệp Kiều sốt ruột!
Thời buổi này, tôm hùm đất cũng có giá lắm đó!
Tiểu Mộc Đầu câu tôm hùm đất cả ngày, phơi nắng đen như cục than, thấy cô thờ ơ nằm đó, cậu bĩu môi, bước tới, hôn một cái lên mặt Diệp Kiều.
Lục Bắc Kiêu nhìn một thùng tôm hùm đất, nghĩ bà Lục cũng đâu thể ăn, thế là bảo bọn nhỏ thả lại xuống hồ nước.
Diệp Kiều hò hét trong lòng: Phung phí của trời!
Lục Tiểu Vũ vội vàng ngăn cản, cô bé cũng thích ăn tôm hùm đất mà, nhưng Lục Bắc Kiêu nói, anh không biết làm!
Lục Tiểu Vũ không thể làm gì khác hơn là chỉ huy Dạ Thất làm!
“Ôi! Tôm hùm đất Tiểu Thất làm có vị y chang Diệp Kiều làm luôn!”
Lúc một chậu lớn tôm hùm đất đỏ tươi thơm ngon được bày lên bàn, Lục Tiểu Vũ nếm thử một con, sau đó vui mừng khôn xiết nói.
Dạ Thất tỏ vẻ đắc ý!
Lục Bắc Kiêu không ngờ, thằng nhóc rõ ràng ngớ ngẩn này thế mà cũng biết nấu ăn!
Diệp Kiều ngửi thấy mùi hương mê người, cô chỉ có thể sốt ruột!
Lục Bắc Kiêu và năm đứa trẻ, bao gồm cả Dạ Thất ăn cơm tối trong sân, Diệp Kiều nằm bên cạnh, trên mặt đất đốt nhang chống muỗi.
Dạ Thất sau khi ăn xong thì lén lút tới bên cạnh Diệp Kiều, cầm điện thoại di động trong tay.
“Cái đồ ngu ngốc Cố Tuyết Yến kia…”. Dạ Thất vừa dứt lời thì nhận ra mình thô lỗ, dừng lại một chút mới nói: “Cái đồ ngốc cô ta…để kiếm doanh thu và lượng truy cập, các hàng nhập khẩu túi xách, giày dép hàng hiệu cao cấp gì gì đó, cô ta đều giảm 50% toàn bộ! Con kiểm hàng rồi, tất cả đều là hàng chính hãng!”
Cố Tuyết Yến đúng là bỏ ra vốn liếng rất lớn, Dạ Thất mắng không sai, hàng hiệu cao cấp mà, có thể kiếm bao nhiêu lợi nhuận, còn giảm 50%! Đầu óc bị lừa đá à! Đúng là ngốc mà lại giàu!
Nếu thật sự là hàng chính hãng thì cô mua hết!
“Mẹ, lão Thất đây đã cho người đêm nay mua hết toàn bộ hàng giảm giá 50% trên sàn thương mại của cô ta, đến lúc đó, bán sang tay, còn có thể kiếm bộn! Không phải cô ta muốn kiếm lượng truy cập sao? Cho cô ta đắc ý!”
Diệp Kiều đang nghĩ ngợi chuyện tốt thì Dạ Thất nhỏ giọng nói một cách xấu xa bên tai cô.
Cậu ta lại gọi cô là mẹ!
Thằng nhóc này, đang giúp người “mẹ” này là cô đối phó với mẹ kế à!