Anh thô lổ vuốt ve càm cô ám muội nói, khoảng cách gần như thế, cô lại không mảng vải che thân, chỏ có chút bọt xà phòng che lại, trong lòng cô cũng hơi sợ nhưng vẫn vẫn ẩn ẩn một tia mong chờ.
“Có thể làm gì em? Em không biết…” Cô làm ra vẻ không hiểu nhưng thật ra là đang khiêu khích.
Đường Thiếu Đình cắn chặt rằng, híp con mắt nguy hiểm, anh như giả thú muốn xé nát con hồ ly giảo hoạt này ra! Cũng thật là kì quái, biết rỏ cô là người chuyển giới, bác sĩ cũng đã xác nhận với anh, nhưng không dường lại ham muốn đến gần cô, nuôi cô.
Mà anh đối với phụ nữ thật sự lại không có hứng thú!
“Nhóc à, đốt lửa vui lắm sao?” Anh cắn răng thấp giọng nói.
Ngữ khí nguy hiểm, càng làm cô khẩn trương hơn, anh nhất định là biết vết thương của cô ổn rồi nên mới muốn cô như thế!
“Cái, cái gì mà đốt lửa chứ?” Cô giả ngu chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, lè lưỡi nhẹ liếm cánh môi.
Bọt biển dần ta, lộ ra đôi bờ bờ vai bóng loáng nhẵn nhụi, xương quai xanh quyến rủ,chiếc cổ trắng như thiên nga có vài sợi tóc rủ xuống đó.
Hai gò mà cô đỏ lên, làn da mềm mại, nhìn như đánh phấn, bờ môi non mềm, cái lưỡi nhỏ lơ đãng liếm môi trong mắt anh đầy vẻ mời gọi.
Cô biết rỏ còn cố hỏi!
Tay cô không nhịn được đem tóc rủ xuống đôi gò má vén ra, ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt cô, “Ưu Ưu, cô đang chối sao?”
Cô không nghe ra ngữ khí của anh, nhìn thì rất bình tĩnh nhưng sắc mặt thì đần ra, “Em không phải là chối, anh Đình, anh quên rồi sao? Là anh giữ em lại mà, ôi…”
Nhóc đáng đánh, dụ dỗ anh, uốn cong anh rồi không chịu nhận!
Anh dùng môi trừng phạt cô, dùng miện ngăn cô lại, hôn cô đến không thở nổi, đến khi bờ môi cô sưng đỏ mới buông ra, Ưu Ưu mở miệng thở hồng hộc, mở to mắt, “Vốn dĩ chính là như thế!
Cô lại vả vào mặt anh.
Cơ thể vốn đang trốn trong bồn tắm, với động tác mạnh lúc nãy, làm bọt xà phồng văng tung tóe trên đất, cô xoay người phòng bị nhìn anh, “Anh Đình,
Anh cho em ở chổ này của anh, tùy lúc có thể thân mật với em, mò mẩm em, còn để em làm giúp anh, hiện tại còn nói em chối. Em là muốn hỏi, anh là ý gì, anh xem em là gì?”
Cô ngồi dậy, đen mặt nhìn anh, cô hỏi thẳng cũng, cũng ép anh cho cô câu trả lời.
Anh xem cô là gì?
Anh cũng muốn biết, rốt cuộc anh xem cô là gì?
“Anh Đình, anh thích em, đúng không?” Thấy anh không nói lời nào, cô hỏi lại lần nữa, lần này còn trực tiếp hơn.
Thầm nghĩ, chỉ cần anh thừa nhận, cô se nhảy bổ vào anh cho anh một niềm vui bất ngờ.
Cô luốn tin, tình yêu chân thành không liên quan gì đến vẻ bề ngoài, không liên quan đến giới tính, chỉ là hai linh hồn hấp dẫn lẫn nhau…
Rất lâu sao anh không nói gì, sau đó lại khom người, ngón tay thô ráp vổ vổ mặt cô, “Co cho rằng tôi sẽ yêu Thịt Kho Tàu và Cơm Trắng sao?”
Ưu Ưu mơ hồ nhìn anh, không đáp.
“Trong mắt tôi, cô cũng như hai đứa nó, cô nói tôi sẽ thích cô sao?” Anh trào phúng nói, “Tắm xong nhớ rửa bồn tắm cho sạch sẽ!”
Bỏ lại câu này rồi anh quay lưng đi.
Cô tức giận đến mức cầm dép lê lên ném về phía anh, “Đường Thiếu Đình, thế sao anh không thể hai con chó đó giúp anh xóc lọ đi?!”
Dép lê đập trúng lưng anh, anh tức giận quay người lại, cô toàn thân trần truồng quay lưng lại…