Anh luôn tin tưởng Ưu Ưu không bán ma túy, là có người hãm hại cô, nhưng không ngờ tới, Thập Tam Muội lại nói sau lưng cô chính mắt nhìn thấy cô bán ma túy cho những người kia.
Mặc dù cô đã từng là thủ hạ của anh, nhưng đã 8 năm trôi qua, Thập Tam Muội đã trở thành người như thế nào, anh cũng không rỏ nữa.
Trên đường từ quán bar đến sở cảnh sát, trong lòng anh luôn cẳng thẳng, anh luôn tin Ưu Ưu bị hãm hại, mà Thập Tam Muội lại nói với anh như vậy, rỏ ràng là cô ta có vấn đề.
Hắn nhìn sắc mặt cô trắng bệt, còn giả vờ vô tội nhìn anh, suy nghĩ đến cô vừa hãm hại Ưu Ưu, trước mặt anh nói chính mắt thấy Ưu Ưu phạm tội, mẹ nó, còn trước mặt anh giả vờ muốn làm chứng giả cho Ưu Ưu, hiện giờ trong lòng anh muốn có bao nhiêu tức giận thì có bấy nhiêu.
Nhưng người phụ nữ xấu xa anh gặp chỉ đơn thuần là xấu xa chứ không âm độc thủ đoạn như cô ta.
Cô so với những người phụ nữ xấu xa kia còn đáng buồn nôn hơn.
Thực sự là mở mang tầm mắt mà.
Uổng công anh luôn xem cô là anh em, thương xuyên cùng cô uống rượu ăn uống.
Đối với chất vấn của Ưu Ưu, ánh mắt của Thập Tam Muội lóe lên, sắc mặt đỏ lên không nói nên lời.
“Tôi biết, cô là ghen ghét anh Đình thích tôi có phải không?” Ưu Ưu giễu cợt, hai tay ôm ngực khinh thường nhìn cô ta.
Lúc Thập Tam Muội gọi điện mua ma túy, cô liền tìm cảnh sát theo dõi, lúc này còn có thể bắt được một trùm ma túy trong vùng nữa.
Đường Thiếu Đình nhìn về phía Ưu Ưu sau đó nhìn qua Thập Tam Muội.
“Anh Đình, em, em…” Thập Tam Muội lắp bắp không nói nên lời.
Trong ánh mắt người đàn ông tràn đầy khinh bỉ và xem thường, cái ánh mắt như thế đối với Thập Tam Muội mà nói như hai thanh kiếm đâm thẳng vào lòng.
Bị người đàn ông mình yêu nhìn rỏ bộ mặt thật, bị anh khinh thường, loại cảm giác như thế giống như bị lọt sạch quần áo đừng ngoài đường, bị người khác vây xem ném đá, mắng cô mặt người dạ thú.
“Thập Tam, cô được đó, trước mặt tôi thì nói nghĩ khí, đại nghĩa, sau lưng thì suy tính hại người phụ nữ của tôi! Nếu như tôi đoàn không sai người lần trước hãm hại cô ấy chình là cô!” Anh nắm chặt tay, khinh bỉ nói.
Sắc mặt Thập Tam Muội lúc trắng lúc đỏ.
Việc đến nước này không thừa nhận cũng không được nửa rồi.
“Người phụ nữ của anh, cô ta sao? Cô ta cũng coi là phụ nữ sao?
Chỉ là một người thay đổi giới tính đáng khinh mà thôi! Anh Đình, lúc anh ở cùng cô ta không có chướng ngại tâm lý sao?” Thập Tam Muội đứng lên, không sợ chết dạo bán Đường Thiếu Đình, miệng đầy khinh bỉ nhìn Ưu Ưu càng thêm chán ghét.
Cục trưởng cục cảnh sát vừa vặn đi tời, nghe Thập Tam Muội nói như thế, lại nhìn về phía tiểu công chúa, thầm nghĩ cô gái này đúng là muốn tìm đường chết mà.
Ưu Ưu không nhúc nhích chỉ đừng nhìn người phụ nữ không sợ chết kia.
“Đường Thiếu Đình, người là kẻ ngu xuẩn! Mặc dù Thập Tam Muội tôi không so sánh được với Diệp Kiều, nhưng mà trong mắt anh tôi còn không bằng người đồng tính sao?” Hốc mặt Thập Tam Muội đỏ lên, am thaanh có chút khàn khàn nói vời Đường Thiếu Đình.
Nghe cô nói lời này, anh liền hiểu ra, hóa ra lúc còn ở Hồng Kông cô ta đã thích anh rồi.
“Hóa ra lúc đó cô muốn giết Diệp Kiều là vì ghen sao?” Đường Thiếu Đình lạnh lùng nói, “ Tôi nói cho cô biết, trong mắt tôi co không là cái thá gì cả.”
Anh nói xong lạnh lùng quay người đi.
“Đường Thiếu Đình, anh có biết sau lưng anh, nhưng anh em của anh chế giễu anh như thế nào không? Bọn họ nói anh la kẻ biến thái, phụ nữ thật không thích, lại đi thích người đồng giới.” Thập Tam Muội chó cùng rứt giậu, nhìn bóng lưng anh mắng lớn.
Lúc này Ưu Ưu đi đến sát bên người cô, lúc Đường Thiếu Đình quay lại chỉ thấy cô đang khom người nói với Thập Tam Muội cái gì đó.