Lúc anh cười, vừa đẹp lại vừa hư hỏng, giống một người đàn ông trăng hoa, làm cho phụ nữ không từ chối được loại hư này!
“Đương nhiên là trách em rồi! Trách em quá ngọt ngào! Chỉ cần anh lại gần liền không dừng lại được!" Anh tủm tỉm cười mà nhìn cô, cực kỳ nghiêm túc nói.
Ưu Ưu đang xấu hổ bỗng sửng sốt!
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị lời âu yếm của anh đánh bại!
Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, tức cũng không được, không tức cũng không được: "Nói dễ nghe như vậy cũng vô dụng! Em sẽ không để bị lừa nữa đâu! Trừ khi anh để em đùa giỡn một đêm!"
Đùa một đêm?
Đường Thiếu Đình đột nhiên nhớ tới ba tháng trước, lúc bọn họ chưa ở bên nhau, lúc cô giả làm bạn gái anh, vì để cho đôi vợ chồng giả dối kia xem biểu hiện thảm thiết ở trên giường của cô, anh đã hành hạ cô cả một đêm!
Làm chuyện xấu sớm muộn rồi cũng phải trả giá!
Vẻ mặt của anh ngượng ngùng, có chút mặt mũi mà thẹn thùng, nhưng lát sau đã biến mất!
“Bảo bối, muốn ngủ anh, thì phải dựa vào bản lĩnh, vậy trước tiên em phải rèn luyện thể lực, ok?" Đường Thiếu Đình nhìn bạn gái nhỏ trước mặt, cười tủm tỉm nói.
Anh đang châm chọc cô không có thể lực!
Ưu Ưu tức giận đến nỗi muốn tát anh một cái!
Tiếp tục thở phì phì mà không để ý tới anh!
……
Lúc xuống tầng, đã thấy anh làm sẵn bánh pancake sầu riêng để ở tủ lạnh, tủ lạnh cũng vẫn còn dư lại sầu riêng, tuy rằng dỗi anh, nhưng mà sao lại bạc đãi mình cơ chứ?!
Cô ăn uống thỏa thích.
Đáng thương thịt kho tàu với cơm tẻ, còn bị nhốt ở bên ngoài, chúng nó cạy cửa kính sát đất, đi vào phía trong xem.
“Ưu Ưu, người của bang Hắc Ưng lại đi vào quán bar, em ngoan ở nhà đi, đừng có đi đâu, ok?" Anh vừa mặc áo sơmi vừa nhìn xem cô ăn cái gì, trầm giọng nói.
Đám ô hợp Hắc Ưng này, thật không biết trời cao đất dày!
Bọn họ không chỉ có hoành hành ngang ngược, còn nhiễu loạn trật tự xã hội, ức hiếp người dân! Thế lực xấu xa như vậy, cần phải nhanh chóng diệt trừ!
Ưu Ưu tiếp tục ăn không nói chuyện, một người đàn ông mặc trang phục đen, đi tới, hôn lên trên má cô một cái.
Anh rất nhanh đã đi xa.
Quán bar có thể như ngày thường buôn bán, chỉ là bán được không lâu, cửa liền tụ tập hai đám người.
Mấy tên lưu manh ở bang Hắc Ưng ở quán bar thu "phí quản lý" không được, còn bị đánh, chuyện này chọc giận đại ca giúp quản lý bang Hắc Ưng, anh Côn!
Mang theo mấy chục người tới cửa, lại bị Đường Thiếu Đình mang theo người ngăn lại.
Ánh mắt anh Côn khinh miệt mà nhìn Đường Thiếu Đình, trong miệng ngậm thuốc lá, những tên đàn em của anh ta, vẻ mặt cũng cực kỳ ngạo mạn.
Đường Thiếu Đình vẫn chấn định, hai tay khoanh ngực.
“Anh Đình, đúng không?" Anh Côn ngoài miệng hỏi, gật gật đầu, ánh mắt đánh giá anh một lượt từ đầu đến chân, cực kỳ xem thường anh.
“Anh em của tao đều gọi tao như vậy, nhưng loại cặn bã như mày, nên gọi tao một tiếng ông nội!" Anh giương giọng nói, khi nói chuyện cười như không cười.
Anh vừa nói ra lời này, thực sự đã chọc giận anh Côn, đàn em của anh ta bị chọc giận, đồng thời tiến lên, muốn đánh người!
Anh Côn giơ tay, để bọn họ im lặng.
“Họ Đường, tao hỏi mày một lần nữa, rốt cuộc có giao ra phí quản lý không?!" Anh Côn lớn tiếng chất vấn.
“Không giao! Hơn nữa, tất cả các cửa hàng trên phố này cũng không giao!" Anh giương giọng trả lời, người qua đường vây xem cũng sững sờ.
Anh Côn cắn răng, giống như là nghe chuyện cười: "Mày dựa vào cái gì mà không giao?"
“Bằng bản lĩnh!” Anh khinh miệt nói.
“Có thể đánh đúng không? Được, anh Côn hôm nay không đánh chết tên mặt đẹp mày, tao không gọi là anh Côn!"
“Một mình đấu! Nếu tao đánh đến mày gọi một tiếng ông, quán của tao đến toàn bộ phố, người của bang Hắc Ưng đừng có động vào, cũng không được thu phí quản lý!" Đường Thiếu Đình tiến lên một bước, trầm giọng nói.
Anh Côn như là nghe chuyện cười: "Muốn tao gọi mày một tiếng ông? Tao sẽ bắt mày gọi một tiếng ông cố!"