Đường Thiếu Đình không có cùng anh ta nhiều lời, cởi áo sơmi ném cho ngựa con phía sau, đôi tay nắm chặt thành quyền, lại rất nhanh đã mở ra, hoạt động gân cốt. Anh Côn cũng cởi tây trang ra, khinh thường mà nhìn Đường Thiếu Đình.
Đàn em của anh ta đều hoan hô, la hét: "Đánh chết nó đi."
“Cái người Đình Tử này, đúng thật là không biết trời cao đất dày, Anh Côn chính là dựa vào thực lực đánh tới vị trí ngày hôm nay."
“Người tên Đường Thiếu Đình này, không biết là từ đâu tới, chỉ đánh đấm được mấy lần, đã dám khiêu khích chúng ta."
“Chờ xem anh Côn dạy nó làm người."
Ngựa con bang Hắc Ưng cười nhạo Đường Thiếu Đình.
Ngay cả ngựa con của Đường Thiếu Đình, đều vì anh Đình mà đổ mồ hôi, bởi vì người tên anh Côn đúng thật là có thể đánh.
Anh Đình tuy cũng lợi hại, nhưng cũng là người mới đến, bọn họ lại người đông thế mạnh, về sau sợ là không thể tiếp tục lăn lộn ở vùng này.
Ở ngoài đến người, Ưu Ưu cũng vừa đến, khoanh tay nhìn thấy Đường Thiếu Đình cùng với anh Côn đánh nhau.
Lúc này, đám người hoan hô, bởi vì Đường Thiếu Đình liên tục bị anh Côn đánh trúng hai quyền.
“Đánh chết nó, đánh chết nó.” người của bang Hắc Ưng lớn tiếng reo lên.
Anh Côn vừa mới đứng vững lúc đánh Đường Thiếu Đình, anh đột nhiên nhảy lên, đá xoay, anh Côn liền lảo đảo, nghiêng ngả ngã xuống.
Các đàn em của anh ta thấy thế, muốn động thủ, Đường Thiếu Đình trực tiếp ấn anh Côn ở trên mặt đất, đánh quyền như mưa rơi.
Người của bang Hắc Ưng không kìm lại được: "Các anh em, xông lên cứu anh Côn đi, bọn họ chỉ có mười mấy người thôi."
“Chúng mày dám động đến người của tao, thử xem." Đường Thiếu Đình lạnh lùng nói, anh lại đấm một phát vào bụng của anh Côn, máu tươi từ khóe miệng trào ra.
Một trăm đầu người trên dưới đều tiến lên một bước, Đường Thiếu Đình đánh anh Côn một phát nữa, anh Côn bị đau kêu lên: "Đừng, đừng đánh nữa."
Anh ta không muốn chết.
Đàn em của anh cũng không dám động thủ, nhưng nắm tay của Đường Thiếu Đình vẫn không dừng lại.
“Gọi ông nội." Anh lạnh lùng nói.
Anh Côn cắn chặt hàm răng, không chịu gọi, làm trò cho trăm người thổi kèn, bảo gọi một tiếng ông nội, cũng cực kỳ mất mặt.
Đường Thiếu Đình thấy anh ta không gọi, đánh tiếp.
Anh Côn bị đánh tới hộc máu, thều thào gọi: "Ông nội."
“Sao bây giờ lại không kiêu ngạo như vừa nãy nữa rồi vậy." Anh châm chọc nói, khóe miệng nở một nụ cười âm hiểm, nắm đấm đong đưa ở trước mặt anh Côn.
Ngũ tạng lục phủ tạng giống như là bị giã nát, cực kỳ đau, cái cảm giác này, không phải là người có thể chịu được.
Không thể nhận thêm được nhiều đòn đánh nữa.
“Ông nội nội, ông nội Đình." Anh Côn cuồng loạn mà gọi, âm thanh cực lớn, một đám người đen nghịt đều nghe thấy, nhụt chí mà gục đầu xuống.
Đường Thiếu Đình lúc này mới vừa lòng mà đứng lên: "Ba giây sau, tao không muốn nhìn thấy mày với đàn em của mày lảng vảng ở cửa hàng của tao nữa."
Hổ lạc Bình Dương, còn có thể bị chó khinh thường.
Đường Thiếu Đình anh không tin cái này.
Anh Côn lảo đảo mà bò dậy, một tay ôm bụng, một tay khác vung lên, mọi người đều rời đi.
“Đình ca v5*” một tiếng huýt gió, DJ lớn tiếng kêu.
Những người khác cũng hoan hô theo, Đường Thiếu Đình rất bình tĩnh đuổi họ đi làm việc.
Đường Thiếu Đình đánh anh Côn đến mức phải gọi là "ông nội" đều được phố người Hoa truyền tai nhau, người kinh doanh vùng này đều ủng hộ, kính trọng anh. Chuyện này cũng kinh động đến quản lý bang Hắc Ưng, Thái gia.
“Cái người tên Đường Thiếu Đình này, rốt cuộc có địa vị gì?" Thái gia đã quá 50 tuổi tóc vuốt ngược lại, mang kính râm, nói với người bên cạnh.
Anh Côn còn chưa khỏi hẳn, ôm bụng, cong eo đứng ở một bên.
“Thái gia, theo chúng ta điều tra, Đường Thiếu Đình này trước kia chỉ là cái yakuza của Hong Kong gần 8 năm, vẫn luôn ở nước Mỹ, cụ thể là làm việc gì còn chưa điều tra được. Cha ruột của nó là Đường Minh chủ tịch của Đường Quý Sơn, nhưng mà khi nó 6 tuổi hai cha con đã đoạn tuyệt quan hệ.”
*v5: uy vũ, mạnh mẽ.